Editor: Linh Tống
Có thể vì như vậy nên lão giả kia mới dám bàn điều kiện với hắn!.
"Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh, chúng ta nguyện ý lui lại một bước, sau này Nhân tộc có thể tiến vào lãnh địa của chúng ta để tu luyện, thế nhưng xin ngươi đừng cắt chiếm lãnh địa của chúng ta!" Dứt lời, người nọ cúi đầu thật sâu với Lục Thần.
Lục Thần hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ngươi có tư cách cò kè mặc cả với ta?"
Một đứa trẻ đầu mọc sừng nhỏ lạnh lùng hỏi câu này, khiến tất cả mọi người ở đây đều rùng mình.
Tâm ngoan thủ lạt, hai nhân cách của người này đều đạt mức cực hạn...
Mọi người đều hiểu lý lẽ môi hở răng lạnh, lúc này bọn họ không thể phân chia chủng tộc gì nữa, bằng không với tính cách tham lam của tên kia, e rằng hắn sẽ đòi cắt chiếm nhiều lãnh địa của bọn họ hơn nữa.
Lại đánh thêm hai vòng, chẳng phải lãnh địa Nhân tộc sẽ chiếm trên hai phần ba diện tích Tam Trọng Thiên sao? Nếu Duy Ngã Độc Cuồng ở đây một năm nữa, vậy Nhị Trọng Thiên sẽ trở thành địa bàn của Nhân tộc!
"Duy Ngã Độc Cuồng, chúng ta, chúng ta thua, nhưng cầu xin ngươi cho chúng ta một con đường sống." Chưởng môn Thiên Ma Môn hạ thấp cái đầu cao quý của mình: "Ngươi phải hiểu rằng, Tam Trọng Thiên không thể do một nhà độc quyền, cũng giống như long tộc viễn cổ, mặc dù bọn chúng độc chiếm chín phần lãnh địa Tam Trọng Thiên, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số mệnh bị diệt vong."
"Đúng vậy, chúng ta có thể phối hợp một chút, điều chỉnh lãnh địa cắt chiếm đến gần lãnh địa Nhân tộc, như vậy các ngươi cũng sẽ không đông một khối tây một khối." Phát ngôn viên của tộc nào đó vội vàng hùa theo.
"Hơn nữa, cũng như đề nghị của Berkeley tộc, chúng ta cho phép Nhân tộc tiến vào lãnh địa của chúng ta để rèn luyện, tuyệt đối không ngăn cản!"
"Chúng ta nguyện ý chia ra một ít lãnh địa nữa, để lãnh địa Nhân tộc chiếm được một phần mười! Sau khi phân chia xong, chúng ta sẽ sát nhập tất cả lãnh địa của Nhân tộc về cùng một chỗ, đồng thời mở ra tất cả phó bản trong lãnh địa với Nhân tộc, chúng ta còn có thể hàng năm tiến cống cho Nhân tộc... Duy Ngã Độc Cuồng, đừng đuổi tận giết tuyệt..."
Rất nhiều dị tộc dồn dập khẩn cầu Lục Thần, cách xử trí mà bọn họ đưa ra khiến đám chưởng môn Nhân tộc nghe xong trợn mắt há mồm.
Vạn tộc cúi đầu trước một mình Duy Ngã Độc Cuồng!
"Quá ngang ngược, thật sự ta chưa bao giờ cảm thấy hãnh diện như ngày hôm nay!" Mộc Phủ Hồng Vũ hít sâu một hơi, ngay cả lưng cũng ưỡn thẳng dậy.
Lực Bạt Sơn không ngừng gật đầu: "Thật không ngờ, trước đây khi người này vừa tới Tam Trọng Thiên, hắn cũng đứng ngốc ở đó như những người mới, nhưng chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã leo lên của đỉnh phong Tam Trọng Thiên, từ trên cao nhìn xuống vạn tộc!"
Thoa Ông vừa cười vừa nói: "Hắc hắc, ta mới gọi là bất ngờ, trước đây tùy tiện tìm một người, kết quả lại là một tiểu tử nghịch thiên như vậy!"
"Lại nói, bốn chữ Duy Ngã Độc Cuồng này chắc chắn sẽ được ghi lại trong lịch sử Tam Trọng Thiên, được người sau kính ngưỡng cúng bái như long tộc viễn cổ. Đến lúc đó, chờ đám tiểu tử ở quê ta đi lên, biết Thoa Ông ta từng là cộng sự với dân binh mạnh nhất Duy Ngã Độc Cuồng, ha ha ha ha ha, cho bọn họ hâm mộ tới chết!"
Lực Bạt Sơn hơi không phục: "Thoa lão, còn ta thì sao. Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy đó, đám dị tộc kia đều nói ta còn lợi hại hơn cả Duy Ngã Độc Cuồng. Ha ha ha ha, sau này nói ra danh hào của Lực Bạt Sơn ta là có thể dọa chết một vùng."
Trấn Quốc Thu Phượng nhìn Lực Bạt Sơn và Thoa Ông khoác lác không nhịn được nhếch miệng.
Lại nói, không nên nói chuyện này với Yên Nhiên thì tốt hơn. Nếu để cho nha đầu kia biết Duy Ngã Độc Cuồng mà nàng một lòng muốn vượt qua chỉ tốn mấy tháng ngắn ngủi đã vô địch Tam Trọng Thiên, vậy có lẽ nàng sẽ hỏng mất.
"Ây dà, nha đầu kia, gặp ai không tốt, lại gặp phải tiểu tử này! Muốn vượt qua hắn, thẩ sự quá khó khăn..."
"Đúng rồi, không biết hiện tại Độc Cuồng huynh đệ đã biết xử lý như thế nào chưa."
Mặc dù chưởng môn nhân của ngũ đại thế lực đều ở đây, thế nhưng hình như mọi người đều đã thầm chấp nhận một việc, thái độ Duy Ngã Độc Cuồng chính là thái độ của Nhân tộc, quyết định của hắn chính là quyết định của bọn họ.
"Không ngờ một đám Thiên Mệnh Nguyên Soái, chưởng môn đỉnh cấp thế lực như chúng ta lại phải nghe lời một tên dân binh nho nhỏ, viết việc này vào trong lịch sử Tam Trọng Thiên, e rằng cũng là một chuyện gần như không tồn tại."
Thoa Ông mỉm cười: "Tên kia đã sớm đã nói với ta, hắn không quan tâm quân hàm, đây chỉ là quy tắc của Tam Trọng Thiên. Thật không ngờ, hắn lại thật sự vượt lên trên quy tắc."
Lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm Lục Thần, Lục Thần trầm mặc hồi lâu, cũng nên đưa ra đáp án.
"Theo những gì các ngươi nói, ký tên đồng ý, nếu có vi phạm, ta nhất định diệt tộc!"
Cuối cùng một đám thủ lĩnh dị tộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài...
...
Khi đại quân Nhân tộc tới đây, ai nấy đều cẩn thận dè dặt, không dám lỗ mãng, nhưng lúc trở về, khuôn mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Vinh quang và tôn nghiêm của Nhân tộc đã trở về!
"Này, tiểu tử thối, vì sao cuối cùng ngươi lại để cho những dị tộc kia thu hồi thi thể?"
Lục Thần hơi nghiêm túc, "Thoa Ông, ngươi và ta đều đã nhìn thấy tộc nhân của những chủng tộc khác. Ta cũng đã nói, thật ra đối với chúng ta, bọn họ là phần tử xấu thập ác bất xá, nhưng trong chủng tộc của bọn họ, bọn họ lại không quan tâm tới sống chết liều chiến vì lợi ích của chủng tộc, cho nên bọn họ là anh hùng."
"Vì vậy, người điên, ngươi thật sự không giết bọn họ?"
Lục Thần gật đầu: "Ta và bọn họ không có thâm cừu đại hận, nếu ta đã đạt được mục đích, vậy cần gì đuổi tận giết tuyệt. Cho nên ta không hoàn toàn phá hư thân thể của bọn họ, có lẽ bọn họ chỉ cần tĩnh dưỡng nửa năm là có thể sống lại."
Đội ngũ an toàn đi qua lãnh địa Yêu Thú tộc, tiến vào lãnh địa Nhân tộc.
Đội ngũ vẫn còn đi tiếp, nhưng Lục Thần lại đột nhiên gọi tới đám người Lực Bạt Sơn và Thoa Ông, tạm thời chia tay với đám người Mộc Phủ Hồng Vũ.