Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 737 - Chương 737: Nói Lời Từ Biệt (34/57)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 737: Nói lời từ biệt (34/57)

Editor: Linh Tống

Lục Thần muốn đi tới nơi hắn lần đầu đặt chân tới Tam Trọng Thiên.

Phía trước không xa chính là thôn trang Lục Thần ra đời, lúc này Yêu Thú tộc đóng quân ở nơi này đã bỏ chạy, chỉ để lại một tòa thôn trang trống rỗng.

Tường đá trước thôn cũng đã được sửa chữa, Lục Thần đứng trên tường đá, quan sát rừng rậm trước mắt.

"Người điên, sao ngươi lại dẫn chúng ta tới đây?"

Lục Thần nói: "Thật ra ta đã sớm nghĩ tới chuyện ta sẽ không xâm chiếm toàn bộ lãnh địa của các chủng tộc khác."

Tam Sinh cau mày nói: "Nói cách khác, lúc đó ngươi từng bước ép sát, thật ra chỉ là giả vờ?"

Lục Thần gật đầu: "Ta chỉ muốn bọn họ tự đưa ra một đề nghị hợp lý, nên tất nhiên là bọn họ có thể tiếp nhận đề nghị này, vì vậy bọn họ sẽ không đổi ý trong một khoảng thời gian ngắn."

Mọi người không hiểu rõ dụng ý của Lục Thần cho lắm.

Tuy Lục Thần mưu kế xảo diệu, thế nhưng chiếu theo tình cảnh lúc đó, nếu Lục Thần kiên trì luận võ, vậy bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý mới đúng. Vậy tại sao Lục Thần lại chủ động lùi một bước?

Lục Thần từ tốn nói: "Nếu ngươi bức tử bọn họ, ngược lại sẽ gây ra sự phản kháng. Mặc dù lúc đó bọn họ không dám, nhưng sau đó tất nhiên sẽ được ăn cả ngã về không."

"Lúc đó ta tỏ vẻ khó nói chuyện, là bởi vì sau khi bọn họ vất vả tranh thủ được quyền lợi, bọn họ sẽ không nghĩ đến chuyện làm thế nào lấy được nhiều quyền lợi hơn nữa, mà sẽ tạm thời bảo vệ quyền lợi tranh thủ được. Chắc tâm lý của bọn họ cũng giống nhân loại."

"Cho nên khi Berkeley tộc cầu xin ta, ta đã cự tuyệt, đó là làm cho bọn họ thấy, để cho bọn họ biết ta cũng không phải là người dễ nói chuyện. Nhưng ta lại đồng ý với biện pháp hòa giải cuối cùng do bọn họ đưa ra, lúc này trong lòng bọn họ sẽ giảm bớt oán hận, cảm thấy may mắn nhiều hơn, đây cũng là hiệu quả mà ta muốn."

Sương Vũ đột nhiên nói: "Người điên, ngươi, ngươi sắp phải rời khỏi Tam Trọng Thiên rồi hả?"

Cho nên có thể nói, tâm tư của nữ nhân vẫn tinh tế hơn một chút. Lục Thần đùa nghịch những tâm tư này, đơn giản mà nói, đó là vì Lục Thần không thể nào một mực bảo vệ quyền lợi cho Nhân Tộc.

Hiện tại tranh thủ nhiều hơn nữa, nhưng nếu sau khi mình rời đi, vạn tộc phản kháng, vậy cái gì cũng không có. Chỉ khi để lại đường lui cho bọn họ, bọn họ sẽ không phản kháng tập thể.

Tam Sinh trợn to mắt nhìn Lục Thần, "Không ngờ ngươi lại nghĩ nhiều như vậy. Người điên, tâm tư của ngươi quá kín đáo. Được rồi, ngươi... Khi nào ngươi đi?"

Lục Thần mỉm cười: "Ta sẽ không theo quân đội trở về, ta sẽ ở Tam Trọng Thiên mấy tháng nữa để xoát đẳng cấp đến mãn cấp, khi đó vạn tộc cũng sẽ thực hiện hứa hẹn, ta sẽ lưu lại một người, sau đó... Lặng lẽ ra đi."

"Nếu tộc nhân của ta tới Tam Trọng Thiên, xin các ngươi quan tâm giùm ta, ta không thể nào tiếp đón bọn họ."

Hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Cát Hầu nói.

"Xin lỗi, người điên, tốc độ phát triển của ngươi quá nhanh, chúng ta đuổi không kịp ngươi..." Cát Hầu thở dài một hơi.

Sương Vũ cố nén nước mắt, vẫn không mở miệng. Cả đám Lực Bạt Sơn, Mị Nương, Truy Vân, Băng Hùng, Tuyệt Tình Tuyệt Mệnh, Đại Hồ Tử, Thanh Hà đều trầm mặc không nói.

Bọn họ đã từng cùng nhau vào sống ra chết, đánh một trận ở ngoài thôn, đánh một trận với Lôi Minh Cự Viên, đánh một trận ở Thiên Trừng Tháp, bất kể đối thủ là ai, tiểu đội bọn họ chưa từng tách nhau ra!

Thế nhưng thiên hạ không có buổi tiệc nào không, thì ra người điên dẫn bọn họ tới đây là để sớm tạm biệt bọn họ...

Ngay lập tức, bầu không khí bỗng trở nên ưu thương.

Thoa Ông hít sâu một hơi, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Này này này, sao tiểu đội các ngươi lại trưng ra bộ mặt khóc lóc thảm thiết như vậy."

"Tiểu tử thối đi Tứ Trọng Thiên cũng là chuyện tốt, ta thấy mấy người các ngươi cũng không kém, cố gắng một chút cũng sẽ lên được."

"Tiểu tử thối, chiếu cố bản thân thật tốt, ta biết không điều gì có thể ngăn cản ngươi tiếp tục tiến về phía trước. Chúng ta cũng sẽ không kéo chân ngươi lại, hãy tiếp tục dũng cảm tiến tới, hướng về mục tiêu của ngươi!"

Lực Bạt Sơn mím môi đi tới, nặng nề đánh một quyền vào bả vai Lục Thần: "Người điên, bất kể ngươi đi tới đâu, đừng quên đám huynh đệ tỷ muội chúng ta!"

Cát Hầu kẹp cổ Lục Thần từ phía sau: "Nhớ về thăm chúng ta, nếu ngươi quên, tuyệt chiêu cắt yết hầu của ta sẽ lấy mạng ngươi."

"Đúng vậy, ngươi cũng đừng hòng được ăn thịt ta nướng!"

"Còn Hàn Băng Tiễn của ta nữa! Hứ! Ta cũng không cho ngươi dùng nữa!"

"Có thể Ma Biến một cái hay không, để ta sờ lỗ tai của ngươi!"

"Đúng đúng đúng, ta muốn nhổ một cọng lông để làm kỷ niệm."

Lục Thần lắc đầu, đám người này... Thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi!

Dù gì hắn cũng không thể không quay về thăm bọn họ... Đám người này, yêu cầu của người này quá đáng hơn người khác, phải dạy dỗ bọn họ một trận thật tốt mới được.

Trời chiều ngả về tây, chiếu xuống mấy bóng người đánh thành một đoàn, nhưng hình như lần này Lục Thần đánh thua.

"Này, các ngươi thật sự nhổ lông của lão tử sao! Này, Truy Vân, ngươi thật quá đáng! Sao ngươi nhổ một xấp dầy như vậy... Đuôi của lão tử trụi lủi rồi!"

Xét thấy Lục Thần phải giữ vững lực uy hiếp của bản thân, vì vậy chuyện hắn rời khỏi Tam Trọng Thiên không thể tuyên dương ra ngoài, cho nên hắn chỉ nói với mấy người mà hắn tin tưởng nhất.

Đám người Lực Bạt Sơn cũng không thể ở lâu, bọn họ phải vội vàng đuổi theo đội ngũ.

Lục Thần còn để lại rất nhiều trang bị trong thương khố ở thành chính Mộc Phủ. Vô Cực Kiếm chỉ thôn phệ trang bị mới, trang bị lặp lại thì Lục Thần lưu lại không dùng.

"Ta chia những trang bị kia thành ba phần, ta để lại một phần cho đám người Sơn ca. Hai phần còn lại, chờ tộc nhân của ta tới Tam Trọng Thiên, đưa phần nhiều đưa Thiết Huyết Trường Thành, phần ít đưa cho Hồng Sắc Cao Cân Hài." Lục Thần dặn dò.

"Ừm, yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng ta."

Mắt thấy sắp cáo biệt, Sương Vũ đột nhiên lôi kéo Lục Thần đi tới một bên, sau đó giao một đồ vật cho Lục Thần.

Lục Thần kỳ quái nhìn vật trong tay.

【 Bản đồ khu vực không biết (Tứ Trọng Thiên ) 】

Bình Luận (0)
Comment