Editor: Linh Tống
"Chúng ta đã thấy rất nhiều người mới như ngươi, người nào mới tới mà không giả vờ giả vịt, tiểu tử, nhớ cho kĩ, nơi này là Tứ Trọng Thiên!"
"Đừng nói nhảm với hắn, nhìn vẻ mặt không phục của hắn đi, vậy đánh tới khi hắn phục!"
"Hừ hừ, 3100 vạn? Tốt, đúng lúc gia gia ngươi muốn lãnh giáo tuyệt học của ngươi một chút, tới đánh nhau thử xem, xem ngươi có thể đụng được một cọng tóc gáy của gia gia không."
Lục Thần thở dài một hơi, xem ra những người này đã quen với việc bắt nạt người khác.
Có điều nhiệm vụ hằng ngày có thể để cho người khác tới làm sao? Nếu là vậy, hình như bản thân đã tìm được một số nhân viên tốt...
"Lên, đánh chết!" Đám người kia đang muốn ùa lên, Lục Thần trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
"Thì ra là bị dọa sợ, đáng tiếc, muốn chạy trốn khỏi tay gia gia? Người đi nằm mơ đi!"
"Phong Trì Điện Xế!"
"Thiên Lý Lưu Hành!"
Mọi người triển khai thân pháp, nhanh chóng đuổi theo Lục Thần.
Khi đến một rừng cây vắng vẻ, Lục Thần dừng lại, mắt thấy mười mấy người kia sắp sửa đuổi kịp, Lục Thần cười lạnh một tiếng.
"Lực Phách Hoa Sơn!"
Oanh một tiếng, mọi người ở khu vực ngoại môn còn đang trong giấc mộng bị tiếng nổ làm giật mình tỉnh giấc.
"Oản ca lại đang giáo dục người mới?"
"Không biết người nào xui xẻo lại bị bắt đi làm công miễn phí."
"Đám người Oản ca dựa vào việc này để kiếm không ít cống hiến môn phái, thôi, đừng xen vào việc của người khác, không thể trêu vào được."
Tiên Cực Môn vốn không cấm đệ tử tranh đấu, chỉ cần không dùng kỹ năng tổn thương thân thể, cơ bản là không ai quản.
Điểm này rất hợp ý Lục Thần.
Lực Phách Hoa Sơn của Thiên Trừng Cửu Long Trụ bỏ qua kỹ năng di chuyển vị trí Thiên Cấp trung cấp trở xuống, kỹ năng di chuyển vị trí của những người này trực tiếp bị phế, cộng thêm bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện tên kia lại quay đầu cho bọn họ một gậy, vì vậy đám người này bị một gậy này đập sưng đầu.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, haizz!" Lục Thần lắc đầu: "Muốn đánh chết ta? Được, thích nhiều người đánh ít người đúng không! Ác Ma phân phân! Ý Chí Ma Vương. Đổi Mới! Ác Ma phân thân!"
Ba mươi mấy phân thân như ong vỡ tổ lao nhanh về phía đám người kia.
"Điều chỉnh tỷ lệ dùng sức, một phần mười! Hung hăng đánh cho ta!"
Ba bốn phân thân đối phó một người, phối hợp năm liên kích, những người này cơ bản không thể nào tỉnh lại được.
Bởi Lục Thần giảm tỷ lệ dùng sức, sát thương phân thân cũng không quá cao, một lần công kích chỉ có mấy vạn sát thương, cứ như vậy, chiến đấu vốn có thể giải quyết trong mấy giây lập tức biến thành đánh lâu dài.
"Ôi! Đau! Dừng tay, chờ lão tử tỉnh lại sẽ giết chết ngươi!"
"Hiệu quả bị động của những phân thân này sao lại không kết thúc..."
"Đê tiện, ngươi vì ngược đãi nhóm chúng ta mà cố ý giảm tỷ lệ dùng sức! A! A!"
"Ngươi gạt người, một phần mười tỷ lệ dùng sức không thể nào có cao sát thương như vậy, lực phòng ngự của lão tử rất tốt!"
Lục Thần lắc đầu, có thể tỉnh lại từ trong công kích liên tục của ba phân thân, tỷ lệ kia thật sự rất thấp... Hơn nữa Lục Thần còn ngồi ở bên cạnh, cho nên bọn họ không thể nào tỉnh lại từ trong mê muội được.
Đám người này đều có hơn 1000 vạn HP, là Nhân tộc, HP này đã không tệ.
Nửa giờ sau, đám người Oản ca ngã trên mặt đất, kêu rên một vùng.
Lục Thần không dùng kỹ năng sát thương thân thể, nhưng trừng phạt trong một thời gian dài như vậy, chỉ riêng hệ thống cảm giác đau cũng đã khiến bọn họ lãnh đủ.
Một tên tráng hán đang lăn lộn kêu rên trên mặt đất vẫn còn sức chửi mắng: "Phân thân của ngươi là cái quái gì vậy, không có thời gian hồi chiêu sao! Vì sao cứ choáng, vì sao cứ choáng! Nếu ngươi cho lão tử một cơ hội, gia gia sẽ khiến ngươi phải hối hận... Dám động tới gia gia, tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, hôm nay ngươi không phải giết chết ta, ngày mai ta sẽ giết chết ngươi!"
Đúng lúc này, Lục Thần cầm một thanh song kiếm trắng đen tạo hình kỳ lạ đi tới trước mặt hắn ta.
Hắn không nói hai lời, giơ tay chém xuống, trực tiếp tháo hai cánh tay của người nọ.
"Đúng là cho thể diện mà không cần, ta vốn chỉ muốn giáo huấn các ngươi một cái, vậy mà miệng còn không sạch sẽ như vậy! Nói thêm một câu, ngươi tin lão tử làm thịt ngươi hay không?"
Những người đang kêu rên xung quanh lập tức yên lặng như chết... Vài người khác khiếp sợ nhìn về phía người thanh niên kia.
Lúc đầu còn tưởng rằng hắn dễ bắt nạt, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện mình đã sai rồi, hơn nữa còn vô cùng sai.
Mức độ tàn nhẫn của người này ác hơn bọn họ gấp mười gấp trăm lần! Đánh nhau chưa tới nửa giờ, đi lên tháo hai cánh tay của Oản ca, không có một lời nói nhảm nào...
Hắn cũng không hỏi Oản ca có hậu trường hay không, thậm chí hắn cũng không không hỏi tên của Oản ca... Cái này cũng quá điên!
Oản ca còn bị chém đứt hai cánh tay, những người khác làm gì dám lên tiếng nữa, bọn họ sợ bị tên sát tinh kia chú ý, dù có đau cũng phải nhẫn nhịn.
Lúc này Oản ca cũng hoàn toàn không nhu nhược như vừa rồi vậy, hắn ta thể hiện nghị lực kinh người, bị kẻ địch chặt đứt hai cánh tay mà không kêu đầu hàng một tiếng nào... Hắn ta đúng là không dám lên tiếng, tên kia nói, nếu lên tiếng sẽ trực tiếp giết người.
Nếu là người khác thì hắn ta có thể không tin, nhưng bây giờ hắn ta không thể không tin, người này là một tên điên! Không để ý quy củ Tiên Cực Môn, đánh co thể hắn ta trọng thương!
Lục Thần ngồi trên bụng Oản ca, Oản ca nằm trên mặt đất, không dám động chút nào.
Lục Thần thu hồi Vô Cực Kiếm, từ tốn nói: "Mấy người các ngươi, đều tới đây cho ta."
"Đại ca, ta, chúng ta, chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, chúng ta không dám, cầu xin ngươi, đừng phế thân thể của chúng ta. Nếu thân thể bị thương nặng, chúng ta sẽ không làm được nhiệm vụ hằng ngày, chẳng mấy chốc sẽ bị khai trừ."
"Đúng vậy, đại ca, chúng ta thật sự sai rồi, cầu xin ngươi bỏ qua cho chúng ta."
Lục Thần khẽ nhíu mày, nhìn về phía Oản ca ở dưới mông.
Oản ca bị Lục Thần liếc mắt nhìn như thế, vội vàng khóc: "Hu hu hu, ngươi, ngươi ra bài không theo sáo lộ... Đã nói không thể dùng kỹ năng sát thương thân thể..."