Editor: Linh Tống
"Ừm, mỗi ngày chúng ta có 8 tiếng đồng hồ để tu luyện, thời gian dư đủ. Hơn nữa Đoái Hoán thương điếm của đệ tử nội và ngoại môn là bình đẳng như nhau, ở đây chúng ta còn có hy vọng ra mặt. Nếu tới môn phái khác, cả đời chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn!"
Hẳn phải tới lúc ấy mọi người mới biết tông môn cũ tốt tới cỡ nào...
Lông mày Lục Thần càng nhíu chặt hơn. Sở dĩ biểu hiện của Tiên Cực Môn không được tốt lắm, hẳn cũng có liên quan tới loại sách lược này.
Môn phái khác dốc toàn bộ tinh lực lên người đệ tử đỉnh cấp, mà Tiên Cực Môn lại cho mọi người một cơ hội... Chỉ có điều như vậy, khi so sánh các đệ tử cao cấp nhất sẽ thấy xuất hiện chênh lệch.
Chuyện này cũng giống như hai thương nhân, một người hám lợi, một người có lương tâm, nếu làm không tốt sẽ để người hám lợi kiếm được càng nhiều tiền hơn.
Dù thế nào đi nữa, thứ Lục Thần đau lòng nhất vẫn là cống hiến môn phái của hắn. Một vạn tám cống hiến môn phái đều trở thành phế thải, làm cái chim!
Người trong liên minh mặt trận thống nhất xuống đài. Lúc này, chưởng môn Tiên Cực Môn cũng thuấn di lên lôi đài.
Đây là lần đầu tiên Lục Thần thấy chưởng môn Tiên Cực Môn.
ID của người này là "Nam Thiên", là một nam tử trung niên vóc người cân đối, đang mặc bộ bạch bào, khí độ bất phàm, không giận tự uy.
Người này vừa lên đài, toàn bộ đệ tử Tiên Cực Môn đã cúi người thật sâu.
"Nam Thiên ta thẹn với các đời chưởng môn Tiên Cực Môn, thẹn với các đệ tử Tiên Cực Môn! Ta... Không xứng làm chưởng môn Tiên Cực Môn!"
Đám người Tiên Cực Môn yên tĩnh hẳn, chỉ có đệ tử của những môn phái khác còn đang cười cười nói nói.
Nam Thiên đứng thẳng người, nhìn về phía dưới đài.
"Thế nhưng, ta không hối hận!"
"Trên tiền tuyến Nhân tộc tràn đầy nguy cơ, tình huống này đã kéo dài liên tục mấy trăm năm, ta đã từng nghĩ qua vì sao chúng ta không thể chống lại địch tộc."
"Có lẽ là do thiên phú chủng tộc, thân thể của Nhân tộc chúng ta vốn suy nhược, nhưng chúng ta lại có nhân số đông đảo, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chưa hẳn đã không thể đánh một trận!"
"Tiên quân muốn cường giả đỉnh cấp, điểm này không sai, người có thực lực nhỏ yếu lên chiến trường chỉ có một chữ chết. Thế nhưng cường giả đỉnh cấp từ đâu mà ra? Thiên phú, gia tộc bồi dưỡng, kỳ ngộ của bản thân… Đều có thể bồi dưỡng ra thiên phú. Nhưng nhiệm vụ của Tiên Môn là gì? Là cung cấp tài nguyên vô hạn cho những thứ người được gọi là thiên tài này sao?"
"Dưới ánh mắt của Nam Thiên ta, chỉ có khi để các đệ tử đều có khả năng trở lên mạnh mẽ, mới có thể sớm ngày tạo ra đại quân Nhân tộc vô địch chân chính!"
"Vạn chúng giai binh, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đó mới là lối ra của Nhân tộc! Khi trăm ức Nhân tộc ta, người người long hổ, vậy thì có gì phải sợ dị tộc!"
"Đáng tiếc, ta không có thời gian, cuối cùng kế hoạch của ta vẫn thất bại..."
"Hôm nay, là lúc tồn vong của Tiên Cực Môn ta, ta đã tuyển 60 tên đệ tử mạnh nhất của môn phái, đánh một trận cho Tiên Cực Môn của ta, dù kết quả như thế nào, ta hy vọng từng thành viên Tiên Cực Môn các ngươi có thể nhớ kỹ, những người này đã từng ra sức đánh một trận cho các ngươi!"
"Bắt đầu đi!" Nói xong, Nam Thiên trực tiếp thuấn di trở về đài chủ tịch quan chiến.
Lục Thần nhìn thoáng qua Nam Thiên ở đằng xa, tuy lúc này Nam Thiên vẫn cố gắng để bản thân có vẻ bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nghĩ ra được lúc này tâm trạng của hắn ta đang dày vò đến mức nào.
Nhóm đầu tiên ra sân là "Thanh Vân Môn", đệ tử mặc thanh sam, tổng cộng có năm người.
Sau đó Tiên Cực Môn cũng có năm người lên đài, đôi bên đứng ở hai bên lôi đài, trải qua một lần bàn bạc ngắn, đã quyết định thứ tự ra trận của riêng mình.
Hai nhóm người đứng xem dưới đài, đã bắt đầu bàn tán.
"Trận đầu là Thanh Vân Môn, đây, đây là muốn ra oai phủ đầu với chúng ta!"
"Ra oai phủ đầu cái gì, ngươi cảm thấy còn có hy vọng thắng sao? Phải thắng cả 12 trận mới có thể giữ Tiên Cực Môn, bọn họ đều chọn năm người mạnh nhất trong bản môn, 60 người của chúng ta đánh 12 nhóm top 5, nhìn có vẻ nhiều người, nhưng chất lượng căn bản không cùng đẳng cấp."
"Chúng ta không thể để người trong top 10 đánh mấy trận sao?"
"Ngươi đùa gì thế, mỗi người của bọn họ đều là top 5, thực lực còn mạnh hơn chúng ta, rất khó đánh được một trận thắng, ngươi cảm thấy còn có người có thể đánh vài trận? Đừng nói nữa, xem so tài đi, có lẽ đây là trận tranh tài cuối cùng của Tiên Cực Môn chúng ta."
Trận so tài đầu tiên đã bắt đầu.
"Lại không để đại sư huynh của các ngươi lên đài?" Người đầu tiên của Thanh Vân Môn lên đài có ID là "Cửu Lê", hơi nâng cằm nhìn đối thủ, "Cho nên, các ngươi muốn từ bỏ trận này?"
"Không cần đại sư huynh của ta ra tay đánh Thanh Vân Môn các ngươi, muốn chiếm đoạt Tiên Cực Môn, qua ải của ta trước!"
Cửu Lê cười lạnh một tiếng, "Ngươi? Còn chưa xứng!"
"Ngự Linh triệu hoán. Ma Thần Xi Vưu!" Nổ ầm một cái, bên trong sân đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cực lớn, rõ ràng là Chiến thần thượng cổ Xi Vưu trong truyền thuyết!
Lục Thần trợn to hai mắt, người này triệu hoán ra Xi Vưu?!
Đám người Cửu Tư từng triệu hoán Khoa Phụ một lần, chỉ là bị giới hạn bởi quy tắc của Nhất Trọng Thiên, Khoa Phụ chưa thể phát huy ra toàn bộ thực lực, thua bởi Cốt Vương.
Thế nhưng, dù sao Cốt Vương cũng là con Boss có thể phá phó bản hiếm thấy, nếu dùng Khoa Phụ đối phó với một gã người chơi phổ thông, đây chắc chắn là dư giả.
Đây chính là thực lực của Ngự Linh Sư vào giai đoạn sau sao? Giai đoạn đầu vẫn là chức nghiệp "Ngự Thú Sư" bị các chức nghiệp chuyển chức khác áp chế, lại khủng bố như thế?!
Xem ra giai đoạn phát triển sau này của chín đại chức nghiệp, đều có thực lực khá cường hãn!
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, người đầu tiên của Tiên Cực Môn lên đài là một gã Võ Tăng, thực lực không kém, có "Tam Thiên Thế Giới kết giới", sở hữu nhiều loại trạng thái tiêu cực.