Editor: Linh Tống
"Xong, Tiên Cực Môn không còn… Lão đại, chúng ta đều biến thành người không có nhà để." Trong mắt Oản ca không còn chút hy vọng.
Lục Thần khẽ nhíu mày, cống hiến môn phái của mình thật sự không còn sao?
Hơn một vạn cống hiến môn phái ném vào trong nước còn có một tiếng vang, cứ vậy không còn… Thật sự không nhịn nổi điều này!
60 vị cường giả Tiên Cực Môn, toàn quân bị diệt, trong đó đại sư huynh lại nội ứng ngoại hợp với môn phái bên ngoài trực tiếp đầu hàng, lúc này đây có thể nói Tiên Cực Môn đã thất bại thảm hại!
Lão giả liên minh thống nhất mặt trận Nhân tộc lại lên đài, hắn ta nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Nam Thiên, e rằng lúc này tên kia đã có lòng muốn chết.
Bất kể như thế nào, kết quả vừa xem đã hiểu ngay.
"Các vị, Tiên Cực Môn thua toàn bộ 12 trận tranh tài, Nam Thiên, đệ tử nội môn bên ngươi đã không có quyền tham chiến, từ đây, Tứ Trọng Thiên không còn Tiên Cực Môn nữa!"
"Ngươi có ý kiến gì không?"
Nam Thiên vẫn ở trong trạng thái hốt hoảng, thua thi đấu, còn thua cả lòng tin, lúc này hắn ta đã mất hết can đảm, đâu còn ý kiến gì.
"Thần Hi trưởng lão, ta không có ý kiến gì." Nam Thiên yếu ớt nói.
Thần Hi trưởng lão nhìn về phía tất cả đệ tử Tiên Cực Môn ở dưới đài, "Kể từ hôm nay, Tiên Cực Môn bị sát nhập, các ngươi cũng sắp vào môn phái mới, tất cả thành tích trong môn phái đều về không."
"Tiếp theo mời các đại môn phái tham gia trận chiến tỷ võ chọn ra người cuối cùng, mỗi đội năm người!"
"Chờ đã!" Đúng vào lúc này, dưới đài đột nhiên vang lên một giọng nói.
Mọi người nhìn theo hướng giọng nói.
Một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xám đi ra từ trong đám người, đang đi về phía lôi đài.
"Ừm? Tình huống gì vậy? Tên kia là ai?"
"Hình như là đệ tử ngoại môn Tiên Cực Môn, không biết lúc này hắn đứng ra là muốn làm gì."
Một đám trưởng lão Tiên Cực Môn, kể cả Nam Thiên đều tỏ ra ngơ ngác, không biết người này cần gì phải ra khỏi hàng.
"Này, ngươi làm cái gì đó?" Thần Hi trưởng lão cau mày nhìn người nọ.
Người đi ra là Lục Thần, hắn đứng ở dưới đài, lớn tiếng nói, "Ta không đồng ý Tiên Cực Môn bị sát nhập!"
Vừa nói ra lời này, toàn bộ lôi đài suýt nữa bùng nổ.
"Cái gì? Tên kia không đồng ý sát nhập? Có ý gì?"
"Có nhầm hay không, một đệ tử ngoại môn lại dám nói không đồng ý sát nhập, ở đây có chỗ cho hắn nói chuyện sao!"
"Tiên Cực Môn không có quy củ như thế sao? Trường hợp trọng yếu như vậy, một đệ tử ngoại môn lại nhảy ra là xảy ra chuyện gì hả."
Trên đài chủ tịch, một chưởng môn của môn phái khác nói, "Tiểu tử, biết đây là trường hợp nào không? Ngươi là một đệ tử ngoại môn, cảm thấy mình có quyền lên tiếng sao? Còn chưa cút về!"
Lục Thần cau mày nhìn người nói chuyện một chút, nhìn quần áo hình như là chưởng môn Thanh Vân Môn.
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, như không nghe thấy, nhảy lên lôi đài.
Vừa lên đài, nhìn đám người dưới đài nhốn nháo, đầu tiên Lục Thần thở dài một hơi.
Ôi, đã nói sẽ là một học tra yên tĩnh, chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy cũng không có cơ hội thực hiện, cuộc sống bình thản khó khăn như thế sao!
Không có cách nào, vì hơn mười ngàn bang cống, hắn cũng chỉ có thể lên đài.
"Thần Hi trưởng lão, vừa rồi ngươi nói đệ tử nội môn không có quyền lợi khiêu chiến, đúng không?"
Thần Hi trưởng lão đánh giá người thanh niên này một chút, ngoại trừ một đôi mắt đặc biệt sáng sủa, có vẻ không có gì đặc biệt.
"Không sai, lúc các ngươi tuyển người đã tỉ mỉ cân nhắc, cả 12 trận tranh tài đều thất bại, tất nhiên không có quyền lợi khiêu chiến."
Lục Thần gật đầu, "Ồ, ta là đệ tử ngoại môn, không phải ta có quyền lợi khiêu chiến sao?"
Các môn phái khác phát ra một trận cười điên cuồng.
"Ha ha ha ha, các ngươi nghe hắn nói gì không? Một tên đệ tử ngoại môn muốn khiêu chiến cao thủ hàng đầu môn phái khác, ha ha ha ha, cười chết ta!"
"Này, tiểu tử, còn chê Tiên Cực Môn các ngươi không đủ mất mặt sao? Thua cả 12 trận, đại sư huynh cầm đầu làm phản, hiện tại càng buồn cười hơn, một đệ tử ngoại môn muốn lên đài khiêu chiến!"
"Tiểu tử, chẳng lẽ một mình ngươi muốn khiêu chiến 60 cường giả sao? Đừng lãng phí thời gian, nhanh cút xuống đi!"
Lúc này, Oản ca và một đám thuộc hạ bị Lục Thần chèn ép, đều choáng váng nhìn Lục Thần ở trên đài.
"ĐKM, tên kia lại lên đài? Hắn muốn khiêu chiến sao?"
"Đánh chết hắn, ai bảo bình thường hắn ngược đãi chúng ta như vậy."
"Cái này… Thật ra, trước đây ta rất hận hắn, nhưng, nhưng bây giờ Tiên Cực Môn sắp không còn, vào lúc này hắn còn dám lên đài, ít nhất ta khâm phục dũng khí của hắn."
Oản ca lắc đầu, "Đúng vậy, lúc này hắn có thể đứng ra, Thiết Oản ta khâm phục hắn!"
Trên đài chủ tịch, không biết vị trưởng lão hay là chưởng môn kia lại mở miệng, "Tên ngu dốt, ngay cả chưởng môn của các ngươi cũng không có ý kiến, ngươi là một đệ tử ngoại môn còn muốn lật trời hay sao! Lăn xuống đi, nơi đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!"
"Quả nhiên là một đám ngu xuẩn không được quản lý, chờ sát nhập đến Tiên Kiếm Phái của chúng ta, ta cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ!"
Lục Thần cũng mặc kệ những người khác nói như thế nào, chỉ nhìn về phía Thần Hi trưởng lão, "Trưởng lão, đừng để ý bọn họ nói cái gì, ta chỉ hỏi ngươi, lời ta vừa nói có lý không."
Thần Hi cau mày, đệ tử ngoại môn đều không ký tên, vì vậy lúc quyết định nguyên tắc sát nhập, không suy nghĩ đến ý kiến của đệ tử ngoại môn.
"Tiểu tử, ta biết trong lòng ngươi có oán khí, trong quy tắc thật sự quy định chỉ có đệ tử nội môn không được khiêu chiến, nhưng ngươi tìm sơ hở trong lời nói thế này cũng không có ý nghĩa gì, sở dĩ đệ tử ngoại môn là đệ tử ngoại môn, cũng vì thực lực của các ngươi không đủ để tiến vào nội môn, ngay cả đệ tử nội môn cũng thất bại thảm hại, ngươi nói ngươi còn khiêu chiến cái gì chứ?"
"Lại nói, Tiên Cực Môn các ngươi thua cả 12 trận, chẳng lẽ một mình ngươi còn muốn khiêu chiến 60 người mạnh nhất các môn phái khác?"
"Tiểu tử, đi xuống đi, đừng lãng phí thời gian của chúng ta."
Lục Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, cũng may tìm được một sơ hở.