Editor: Linh Tống
Cũng may trưởng lão của bọn họ có kinh nghiệm phong phú, để cho tiểu đội thả ra kỹ năng tại chỗ, nên mấy người này không hề di chuyển.
Lúc này khi nhìn thấy đám người Lục Thần, bốn người như thấy được cứu tinh.
"Lăng Tiêu, sao các ngươi trốn ra được!"
"Lão Địch, đừng hỏi, theo chúng ta đi, nhanh!"
Đại Hoàng dẫn theo mọi người chạy trốn cả quãng đường, dọc đường rẽ trái rẽ phải, gần như đi khắp khu vực này. Dọc theo đường đi bọn họ cũng gặp càng ngày càng nhiều đội ngũ, người có thể cứu được đều được cứu.
"Kỳ quái, Tiểu Cuồng, Đại Hoàng thật sự tránh được nguy hiểm, thế nhưng sao lại không đi ra được, chúng ta chỉ đang đi vòng vèo trong khu vực này thôi đúng không?" Lăng Tiêu nhiều lần so sánh bản đồ, phát hiện vấn đề.
"Gâu gâu!"
Sắc mặt Lục Thần nghiêm nghị: "Đại Hoàng nói, hình như chúng ta bị bao vây, không có đường đi ra ngoài!"
"Cái gì! Bị bao, bao vây!"
Lục Thần tuyệt đối tin tưởng phán đoán của Đại Hoàng: "Hình như vòng vây đang dần thu hẹp lại..."
Trầm mặc một lúc, nếp nhăn trên trán Lục Thần càng ngày càng sâu: "Không đúng, chẳng lẽ những vòng xoáy này có ý thức? Sao chúng còn biết dùng loại chiến thuật này?"
Hình như có mấy người sắp hỏng mất.
"Không thể nào, vòng xoáy giống như cửa vào phó bản, làm gì có ý thức... Ta không tin không có đường ra! Chúng ta không thể giao Editor: Linh Tống hy vọng cho một con chó, chắc chắn có đường ra!"
Dứt lời, mấy người kia rời khỏi đội ngũ, nhìn bản đồ một chút, lao về phía biên giới đất nghèo.
Nhưng không lâu sau, mọi người liền nghe được vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó xung quanh chỉ còn lại có tiếng gió thổi.
Lục Thần lắc đầu, đây chính là hậu quả của việc bọn họ không tin Đại Hoàng.
Những người khác hoảng sợ nhìn phương hướng âm thanh truyền tới, mấy người dùng tính mạng chứng thực phán đoán của Đại Hoàng, thế nhưng Đại Hoàng còn nói bây giờ không có lối ra, nói một cách khác, bọn họ ở lại cũng chờ chết.
Có một số đệ tử đã mềm cả người, ngồi sụp xuống đất: "Tại sao lại như vậy, vì sao nơi đây lại có nhiều vòng xoáy như vậy?"
"Chúng ta phải chết đúng không? Chết trận trên chiến trường vì Nhân tộc cũng không sao, nhưng ta không muốn rơi vào vòng xoáy!"
"Nếu rơi vào vòng xoáy thì chết còn tốt hơn, có người nói có vòng xoáy chỉ nhốt người lại, dù cho thân thể hư thối, ý thức cũng sẽ vĩnh viễn không thể giải thoát, sẽ bị nhốt vĩnh viễn như vậy..."
Lục Thần nhíu chặt hai hàng lông mày, Đại Hoàng nói vòng vây càng ngày càng nhỏ, chẳng lẽ mình phải chết ở chỗ này sao.
Không được! Hắn không cam tâm! Hắn còn rất nhiều việc chưa làm! Hắn không thể bỏ lại muội muội!
Tỉnh táo!
Vừa rồi có một câu nói của Lăng Tiêu trưởng lão khiến Lục Thần khắc sâu trong ký ức, vòng xoáy giống như cửa vào phó bản... Mặc dù bên trong vòng xoáy không phải phó bản, thế nhưng nếu có cửa vào, vậy chứng tỏ vòng xoáy không phải phong bế hoàn toàn!
Nghĩ tới đây, Lục Thần đột nhiên hỏi: "Lăng Tiêu trưởng lão, có người nào đi ra từ trong vòng xoáy hay không?"
"Cái này, trong truyền thuyết đã từng có người đi ra từ trong vòng xoáy, thế nhưng nghe nói về cơ bản đều là qua rất lâu mới ra ngoài, hơn nữa đó cũng chỉ là truyền thuyết, ta không thể bảo đảm tính chân thật của nó."
Địch Nguyên trưởng lão nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Lăng Tiêu trưởng lão, lời ngươi nói cũng chưa chắc đúng. Trong ghi chép môn phái của Chiến Thần Điện chúng ta, trước đây có 3 tên cường giả siêu cấp chỉ dùng ba năm đã chạy ra khỏi vòng xoáy."
"Đúng, trong môn phái chúng ta cũng có ghi chép tương tự."
Lục Thần lập tức thấy được hy vọng: "Vậy sau khi bọn họ đi ra có nói làm sao trốn ra được hay không?"
"Ghi chép rất ít, hơn nữa hình như mỗi vòng xoáy đều không giống nhau, nhưng bọn họ đều nói đến một từ —— ‘Phá Toái Hư Không’! Hình như là một loại công pháp, nhưng không có bất kỳ quyển trục nào lưu truyền tới nay, tất nhiên cũng không có truyền thừa lại."
Hy vọng vừa mới dấy lên của Lục Thần lại tan vỡ, mình cũng không có Phá Toái Hư Không.
"Gâu gâu gâu uông!" Đại Hoàng đột nhiên bắt đầu liên tục sủa.
"Hư Không Thú tới!" Khóe mắt Lục Thần sắp nứt ra, hỏng bét là hắn vẫn không nghĩ ra phương pháp đối phó.
Nhưng vào lúc này, phía sau đội ngũ có người hét ầm lên, Lục Thần vội vàng quay đầu.
Chỉ thấy một bàn tay màu đen vô cùng to lớn, chỉ là một bàn tay mà đã dài hai mươi, ba mươi mét, bốc lên khói đen cuồn cuộn, khẽ quét qua.
Trong đội ngũ đã có mấy chục người bị bàn tay bắt được, lập tức biến mất!
"Đây, đây chính là Hư Không Thú sao?" Lục Thần muốn rách cả mí mắt.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay quét ngang đến.
"Cẩn thận, Tam Trọng Môn!" Lục Thần đang chuẩn bị né tránh, đột nhiên thấy Đại Hoàng ở chỗ này: "Đại Hoàng!"
Bàn tay đảo qua một cái, người bên cạnh Lục Thần đã biến mất toàn bộ.
Đại Hoàng một đường chạy như điên, nhanh chóng tránh khỏi cái tay này, nhưng khi nó đang chạy như điên, bàn tay kia bắt được Đại Hoàng.
"Đại Hoàng!" Lục Thần muốn rách cả mí mắt, lập tức thi triển Quỷ Ảnh Trọng Trọng. Hàng Lâm.
Nhưng vào lúc này, bàn tay kia như ngũ chỉ sơn của Phật Tổ Như Lai, bắt lại chân thân của Lục Thần.
Lập tức, hai mắt Lục Thần tối sầm, đã bị bắt được...
Khi Lục Thần mở mắt ra, cả người đều kinh hãi!
Hắn lại đang ở... Trái Đất!
Xung quanh cao ốc mọc lên như rừng, hoàn toàn khác với kiến trúc cổ phong trong Cửu Thiên. Trên đường phố ngựa xe như nước, mọi người đang vội vã di chuyển hoặc là đang chuyện trò vui vẻ.
Biển hiệu trên cửa hàng cũng viết bằng tiếng Hoa!
Lục Thần biết hết những cửa hàng này, hắn đang ở thành phố chỗ mình ở!
Đầu óc Lục Thần hơi chập mạch.
"Đây, đây là chuyện gì xảy ra?" Lục Thần vô cùng mờ mịt: "Chờ đã, để cho ta sắp xếp đã... Ta đã trở lại Trái Đất rồi sao?"
Lục Thần ngỡ ngàng nhìn thấy một bà mẹ trẻ tuổi đang dẫn theo một đứa trẻ bốn năm tuổi băng qua đường, nhưng bên cạnh có một chiếc xe thể thao đang phi nhanh.
"Không hay!" Khi Lục Thần phát hiện thì đã quá muộn, chiếc xe thể thao kia quẹo trái một cái, nhằm về phía hai mẹ con kia!
Phịch một tiếng nổ, mọi người đều nhìn về hướng kia.
Nhưng cảnh tượng đổ máu trong dự đoán của hắn lại không xuất hiện. Chỉ thấy người mẹ dùng một tay chặn chiếc xe thể thao kia.