Editor: Linh Tống
Đầu xe thể thao lõm sâu, nhưng người phụ nữ che chở đứa con của mình lại không hề bị thương một chút nào.
"Cái này..." Tròng mắt Lục Thần suýt nữa rơi ra ngoài, đây là gặp phải nữ siêu nhân sao?
Xe thể thao đã đụng bị hỏng, nhưng khóe miệng của tên nam tử chạy từ trên xe xuống lại chỉ chảy một chút máu. Sau khi hắn ta xuống xe, bước chân hơi lảo đảo, hình như từng uống rượu.
Nhưng sau khi nhìn thấy một màn không thể tin được này, người xung quanh lại không dừng lại, chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vã chạy đi.
Xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát sẽ tới xử lý.
Thế nhưng Lục Thần luôn ở trong trạng thái ngơ ngác, rốt cuộc nữ nhân kia là cái quỷ gì, người xung quanh lại xảy ra chuyện gì? Loại sự kiện kỳ dị có thể lên tin tức toàn cầu mà không thèm liếc mắt nhìn luôn sao?
"Chờ đã, lẽ nào... Là rút ra thuộc tính Cửu Thiên?" Lục Thần đột nhiên nghĩ đến khả năng này.
Bản thân lấy ra 100 điểm thuộc tính đã vượt qua cực hạn nhân loại, nếu rút ra 1000 điểm, 10000 điểm thì sao! Cũng không phải là không thể làm được điều này!
Nhưng còn có người rút ra thuộc tính nhiều hơn mình sao? Cho dù có, nhưng những người xung quanh thì sao? Sao bọn họ có thể không tò mò chút nào như vậy.
"Cuối cùng là chuyện gì xảy ra!" Lục Thần hơi đau đầu: "Ta bị Hư Không Thú bắt, theo lý thuyết nên bị ném vào trong vòng xoáy, nhưng vì sao ta lại xuất hiện ở Trái Đất? Hay nơi đây cũng không phải Trái Đất, người nơi này thật kỳ quái..."
Đúng vào lúc này, Lục Thần phát hiện đỉnh đầu mình bị một cái bóng bao phủ, tiếp đó, đường phố, cao ốc, cả thành phố xung quanh đều bị bao phủ dưới một cái bóng.
Ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào trên bầu trời đã có một chiếc chiến hạm hàng không siêu cấp vô cùng to lớn đang lơ lửng!
"Cái này là cái quỷ gì!"
Cửa chiến hạm mở ra, rất nhiều điểm đen nhỏ nhảy xuống từ trong chiến hạm. Nhìn kỹ lại, cũng không phải là tên lửa hay chiến cơ, mà hình như là từng bóng dáng!
Lục Thần chưa từng thấy những chủng tộc kia, giống như là nhân loại, thế nhưng da trên người đen như mực, chỉ có đôi mắt là màu trắng.
Những người này trực tiếp nhảy xuống từ trên cao mười ngàn thước, không nói lời nào, bắt đầu tàn sát nhân loại.
"Vạn Kiếm Quyết!"
"Hỏa Diễm Toái Phiến!"
"Thiên Lý Di Hành!"
Những kỹ năng trong Cửu Thiên lại xuất hiện trong hiện thực!
Nhân loại liều mạng phản kháng, chiến thành một đoàn với những kẻ xâm lấn này.
Đột nhiên, từ trong chiến hạm bay ra một bóng đen cuối cùng, người nọ lơ lửng giữa không trung.
"Điêu Linh Lĩnh Vực!"
Cả tòa thành phố bị hoàn toàn bao phủ trong Điêu Linh Lĩnh Vực, trên người nhân loại xếp chồng mấy tầng Debuff, chiến lực lập tức giảm xuống.
Ngược lại, trên người những kẻ xâm lấn được tăng thêm rất nhiều hiệu ứng tăng phúc, thêm công kích, thêm tốc độ đánh, thêm hồi máu... Tỉ lệ tương đối khoa trương.
"Ha ha ha, có chơi có chịu, các ngươi đã thua, thứ chờ các ngươi, chỉ có diệt tuyệt!"
Sau đó, chính là tàn sát!
Trong lúc đó có mấy chục tên nhân loại phóng về phía người trên không trung, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả còn chưa tới gần đã bị miểu sát.
Có thể vọt tới độ cao mười ngàn thước trên bầu trời, chắc chắn thực lực của những nhân loại kia không thể khinh thường được. Nhưng ở trước mặt người da đen kia, thậm chí ngay cả sức đánh một trận cũng không có.
Lục Thần vẫn ở trong trạng thái ngơ ngác, rốt cuộc đây là chuyện gì...
"Kỹ năng lĩnh vực? Phạm vi ảnh hưởng lớn như vậy, hiệu quả tăng phúc và suy giảm khoa trương như vậy... Đây, đây là loại công pháp còn mạnh hơn cả công pháp loại kết giới!"
"Không, bọn họ đang hủy diệt Trái Đất! Lục Di, Lục Di!" Cuối cùng Lục Thần cũng phản ứng kịp, hắn trực tiếp triển khai thân pháp, nhanh chóng di chuyển.
Mấy phút sau, cuối cùng Lục Thần đã tới tiểu khu của mình. Đứng ở trước cửa tiểu khu, Lục Thần kinh hồn táng đảm.
Lý Mộc Hoa nói, xung quanh khu biệt thự sang trọng của hắn đều là quân đội âm thầm bảo hộ, giọt nước không lọt.
Vậy mà lúc này, nơi đây đã biến thành một vùng phế tích.
"Lục Di!" Lục Thần giống như phát điên xông về phía biệt thự của mình.
Biệt thự của hắn cũng bị hủy, phòng ốc sụp xuống, bừa bộn khắp nơi.
Trong phế tích rõ ràng có dấu vết đánh nhau, trong khi sân trước thì có mười mấy bộ thi thể đang nằm.
Những người này Lục Thần đều biết, bọn thuộc hạ của Lý Mộc Hoa, bọn họ bị người ta tàn sát ở chỗ này!
"Mộc Hoa!" Lục Thần thấy được một thân thể tàn phá, hắn thuấn di tiến lên một cái, ôm lấy cỗ thi thể kia.
Chính là Lý Mộc Hoa!
Lúc này hai cánh tay của Lý Mộc Hoa đã vặn vẹo thành một dáng vẻ quỷ dị, xương cốt đã gãy, máu me khắp người, trước ngực còn có một lỗ hổng lớn, nội tạng bên trong đã bị thiêu cháy.
"Mộc Hoa!" Khi nhìn thấy bạn thân chết thảm, người kiên cường như Lục Thần thì cũng rơi nước mắt như mưa, suýt nữa tan vỡ.
Lý Mộc Hoa đã chết đến mức không thể chết thêm, mặc cho Lục Thần lay động, nhưng hắn ta đã không còn dấu hiệu sinh mệnh nào.
"Không đúng, Lục Di, Lục Di đâu!" Lục Thần đột nhiên nghĩ đến muội muội của mình. Hắn vội vàng tìm kiếm, gỡ ra gạch tàn ngói gãy trong phế tích: "Không phải, chắc chắn ngươi không ở nơi này, chắc chắn ngươi đã chạy đúng không, ngươi thông minh như vậy..."
Khi đào sâu vào phế tích, hình như Lục Thần đã sờ trúng cái gì, cả người hắn lập tức run rẩy.
Đó là một cánh tay, trong tay còn giữ một tấm hình, là hình chụp chung của Lục Di và Lục Thần...
"Không phải..." Lục Thần cố nén đau thương, hắn vẫn còn một tia hy vọng, hắn còn chưa nhìn thấy dáng vẻ thi thể, có thể không phải là Lục Di!
Khi hắn đào được khuôn mặt của thi thể, cả người hắn bật dậy giống như lò xo, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Gương mặt đó, hắn không thể nào nhìn lầm... Là Lục Di!
Lục Thần cảm thấy bầu trời sụp xuống.
"Lục Di!" Lục Thần giống như phát điên phóng tới chỗ cỗ thi thể kia, đào ra thi thể, ôm chặt vào trong ngực.
Trên người Lục Di chồng chất vết thương, vết máu và bùn đất xen lẫn vào nhau, trên người đã không còn hô hấp.
Tay nàng dùng sức giữ một tấm hình, thật giống như đây là đồ vật duy nhất nàng muốn mang đi trước khi ra đi.