Editor: Linh Tống
"Bọn họ đánh ngươi hằng ngày?"
Ma tộc huynh phun ra một ngụm máu: "Còn không phải sợ ta khôi phục sao, đám súc sinh kia chuyên môn học một ít kỹ năng tra tấn thân thể, sẽ không giết chết ta, nhưng cũng không cho ta được sống tốt!"
Không biết vì sao Lục Thần lại hơi đồng tình với người này.
Mặc kệ là chủng tộc gì, có thể không rên một tiếng, không tiết lộ một chút tin tức nào khi gặp phải cực hình cũng là người đáng tôn kính.
Bọn họ chỉ khác nhau vì lập trường của bọn họ khác nhau mà thôi.
Buổi tối lúc ăn cơm, rõ ràng thức ăn của Lục Thần tốt hơn tên kia nhiều, có cá có thịt. Còn Ma tộc huynh thì được nhận một cái bánh bao đã nguội, có lẽ là đồ ăn do kỹ năng nấu nướng cấp một làm ra, ăn không thấy mùi hương.
Nhân lúc không có ai, Lục Thần đẩy tô cơm của mình tới: "Này, ngày mai còn phải bị đánh, ăn của ta đi!"
Ma tộc huynh kinh ngạc nhìn về phía Lục Thần, lại nhìn thịt cá bên trong tô cơm một chút, không nói hai lời, cầm lên liền ăn.
Buổi tối, có trung Thiên Tướng qua đây xác nhận tình hình của Lục Thần một lần nữa, bị Lục Thần lạnh nhạt đuổi đi.
Chờ người của tiên quân đi rồi, Ma tộc huynh kỳ quái nhìn Lục Thần: "Ngươi, rốt cuộc vì sao không chịu gia nhập tiên quân?"
Lục Thần tựa vào tường chơi cỏ: "Ta cũng không nói ta không gia nhập, nhưng bọn họ cứng rắn với ta, nhất quyết bắt ta lập tức gia nhập tiên quân, còn uy hiếp môn phái của ta, nên ta không vui."
"Thật ra tiên quân hay không tiên quân cũng không phải thứ ta cực kỳ quan tâm, ta chỉ muốn đi rèn luyện nhiều một chút, sau đó đi Ngũ Trọng Thiên."
"Tiểu tử, Tam Trọng Thiên là các tộc hỗn chiến, thế nhưng đều là tổ chức tự phát, đến Tứ Trọng Thiên mới là chiến dịch quân sự hóa. Ở Tứ Trọng Thiên, gần như tất cả tài nguyên quan trọng nhất, khan hiếm nhất đều bị tiên quân nắm giữ trong tay, ngươi không lăn lộn ở tiên quân, có thể tốc độ phát triển của ngươi sẽ chậm hơn người khác."
"Đây là quy tắc của Cửu Thiên, ngươi cần gì vì chuyện nhỏ đó mà ngồi xổm chịu khổ trong nhà lao?"
Lục Thần mỉm cười: "Quy tắc là do ai định ra? Tại sao ta phải sống theo quy tắc do người khác định ra?"
"Trong quan điểm của ta, các tộc tranh bá cũng không có người thắng chân chính. Loại chiến tranh không có ý nghĩa này, vì sao ta phải tham dự vào đó."
Ma tộc huynh có một cặp mắt màu tím đen, ánh mắt hắn ta nhìn Lục Thần càng ngày càng kỳ quái: "Cái tên nhà ngươi... Có chút thú vị, hợp khẩu vị của ta!"
"Ngươi muốn làm gì, muốn ăn ta sao?"
"Đừng lắm lời, ta đang nói tính tình của ngươi, ta rất thích. Nếu có cơ hội đi ra ngoài, ta dẫn ngươi đến thế giới Ma tộc vui đùa một chút."
Lục Thần cười ha ha một tiếng: "Trò chơi thật sự có thể đảo ngược xuyên việt đến hiện thực sao?"
"Có thể, nhưng đó là chuyện của Thiên Vực càng cao hơn."
"Vậy thì thôi đi, bọn họ sẽ không để ngươi còn sống rời đi."
"Ngưng, yên tâm, ta có biện pháp đi ra ngoài, đến lúc đó ta dẫn ngươi cùng đi."
"Không phải chứ, ngươi nói cho ta biết cái này, không sợ ta bí mật báo cáo?"
"Sợ cái gì, cùng lắm thì chết! Ta ám sát Tứ Hải Viễn Chinh thì cũng không định sống sót trở về. Huống hồ, ta tin tưởng ánh mắt ta, ta có thể cảm nhận được một loại cảm giác thân thiết trên thân thể ngươi. Cũng thật kỳ quái, vì sao ta có thể có cảm giác đồng tộc trên người một nhân loại."
Ma tộc huynh này khá là sảng khoái.
Lục Thần suy nghĩ, có nên nói tin tức quan trọng này cho tiên quân hay không, tội phạm quan trọng của bọn họ lại có biện pháp trốn ra? Dù nói thế nào, hắn cũng là Nhân tộc.
Huống hồ người này còn là tội phạm quan trọng do ám sát Tứ Hải Viễn Chinh.
"Này, tiểu tử nhân loại, đến lúc đó, ta thả ngươi tự do, mặc kệ sau này ngươi gia nhập tiên quân hay không gia nhập thì cũng không quan trọng. Con người sẽ thay đổi, hôm nay ta thấy ngươi thuận mắt, có thể tương lai ngươi sẽ trở thành kình địch của ta, thế nhưng ma sinh không cần lưu ý nhiều như vậy."
"Tương lai nếu chúng ta không gặp nhau tại chiến trường, ta cũng không quan tâm ngươi có phải là Nhân tộc hay không, chúng ta uống thật thoải mái. Nếu chúng ta gặp nhau ở chiến trường, vậy đánh thống khoái, đánh nhau ngươi chết ta sống!"
Đây là lần đầu tiên Lục Thần gặp phải người sảng khoái như vậy, vị Ma tộc huynh này thật là ma tính!
"Đúng rồi, ngươi ám sát Tứ Hải Viễn Chinh là bị người nào đó giật dây sao?"
"Cái này thì ta không thể nói, tiểu tử, ngươi hỏi thêm mấy câu về chuyện này, coi như ta chưa nói những lời trước đó, khi đó ta chỉ xem ngươi là quân tình báo mà bọn họ phái qua đây."
Lục Thần gật đầu, mặc dù người này ngay thẳng, nhưng cũng không phải không có đầu óc.
Mang mình rời đi? Sở dĩ hắn ta dám làm như thế, có thể cũng là vì đủ tự tin với thực lực của bản thân.
Suy nghĩ một chút, Lục Thần quyết định giữ bí mật cho Ma tộc huynh, chạy trước tính sau.
Ma tộc huynh không còn nhiều thời gian, khoảng bốn năm ngày sau sẽ bị đưa đi xử quyết trước mặt mọi người.
Mãi đến ngày cuối cùng, Lục Thần cũng không biết rốt cuộc hắn ta muốn dùng biện pháp gì để chạy đi.
Buổi tối cuối cùng trước khi bị tử hình, Lục Thần đang dựa vào tường ngủ, đột nhiên nghe được một tiếng răng rắc nho nhỏ vang lên.
"Tiểu tử, đừng ngủ, đi!"
Lục Thần mơ màng tỉnh lại: "A, xiềng của ngươi xích đâu? Đi như thế nào?"
Ma tộc huynh vung tay lên, bàn tay sinh ra hai Tiểu Ác Ma, Tiểu Ác Ma biến ảo thành bộ dạng của hắn và Lục Thần dựa ở bên tường.
"Tay sai của ta đã đào đường hầm, ngươi theo ta!"
Lục Thần trợn tròn hai mắt, khẩn trương đi theo.
Phải vượt ngục, đây là lần đầu tiên trong đời hắn làm một việc kích thích như thế!
Cỏ dại dưới người Ma tộc huynh đột nhiên xuất hiện một đường hầm bí mật, Ma tộc huynh dẫn đầu chui vào, Lục Thần theo sát phía sau.
Nơi này rộng hơn những gì hắn tưởng tượng, mặc dù có một số mùi hơi khác thường, nhưng cũng có thể nhịn được.
Lục Thần lần theo móng sau của Ma tộc huynh, hai người một trước một sau bò đi.
"Tiểu tử, theo ta, đi qua nơi này, tay sai ác ma sẽ đào một đường hầm khác."
"Còn xa lắm không?!"