Editor: Linh Tống
Có điều sau khi đánh với Tứ Hải Viễn Chinh một trận, bản thân hắn ta cũng bị thương nghiêm trọng, lúc này mới bị Nhân tộc bắt được.
Bị hành hạ một thời gian dài trong nhà lao, từ hôm qua chạy ra khỏi nhà lao đến bây giờ cũng mới chỉ nghỉ ngơi một ngày.
Hiện tại trạng thái của Viêm Ma cực kém, nhưng hắn ta không lo được nhiều như vậy, hắn ta dùng một tay mang theo Lục Thần ở sau lưng: "Đi, huynh đệ, ta dẫn ngươi ra ngoài!"
Một bộ khôi lỗi làm từ sắt thép ngăn cản trước mặt Viêm Ma, ổ bụng mở ra, liên tiếp bắn ra ám khí,
Viêm Ma lấy ra Hỏa Viêm Thuẫn, trực tiếp va vào.
Trước mặt có vô số đao quang kiếm ảnh, chiến sủng khôi lỗi, hỏa khí đạo phù, Viêm Ma di chuyển vị trí một cái để né tránh.
"Muốn chạy, Ma Vực kết giới!"
Mặt đất vươn lên vô số quỷ thủ, chỉ cần vừa rơi xuống đất là sẽ bị bắt.
"Dung Nham Lộ Kính!" Viêm Ma đạp lửa dưới chân, xông vào Ma Vực kết giới!
"Cực Hàn kết giới! Đóng băng cho ta!"
"Thánh Ma Loạn Trảm!"
"Tỏa Định Xạ Kích!"
"Mục Tiêu Tiêu Ký, Vấn Thiên Tiễn!"
Kỹ năng đếm không hết ập tới, cộng thêm một lượng lớn kết giới chồng chất, mạnh như Viêm Ma cũng lập tức bị trọng thương, bước đi khó khăn.
"Viêm Ma ca, thả ta xuống đi!"
"Không, ta nói dẫn ngươi đi, thì ta phải dẫn ngươi đi! Các ngươi không nên ép ta! Phân thân!"
Kết quả mọi người lập tức tìm được chân thân của Viêm Ma, bởi vì chỉ có chân thân cõng Lục Thần sau lưng...
Nhưng điều khiến Lục Thần bất ngờ là, Viêm Ma cũng không dựa vào phân thân để quấy nhiễu phán đoán của kẻ địch.
80 phân thân đều phân bố bên cạnh Viêm Ma, đồng thời chuẩn bị phát động kỹ năng nào đó.
Trung Thiên Tướng Ma tộc kêu lên một tiếng: "Mọi người cẩn thận, là Ma Thiên Chích Hồn trận! Mau đánh chết phân thân, đừng để cho bọn chúng bày binh bố trận!"
Phòng ngự của những phân thân này rất mạnh, theo Lục Thần đoán chắc là vượt qua phòng ngự của bản thể, bởi vì những phân thân này sẽ không né tránh, chắc là phân thân đặc biệt dùng để bố trí trận pháp.
Mặc dù phân thân có phòng ngự kinh người, thế nhưng đối mặt với mấy nghìn người vây công, ai nấy đều là cường giả của tiên quân Ma tộc, một nửa số phân thân lập tức bị hủy.
Viêm Ma cưỡng ép phát động Ma Thiên Chích Hồn Trận, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khu vực trong đại trận đột nhiên phun ra liệt hỏa từ mặt đất, xông thẳng lên trời!
"Đừng đụng vào những ngọn lửa kia, nó trực tiếp thiêu cháy thân thể!"
Trực tiếp thiêu cháy thân thể? Lục Thần vô cùng khiếp sợ, trong vòng vây của gần mười ngàn người, Ma Thiên Chích Hồn Trận này bị cưỡng ép phát động trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vậy mà uy lực kinh người, ngay cả trung Thiên Tướng cũng hết sức kiêng dè.
Có thể thấy được đôi chút thực lực của Viêm Ma!
Nhưng vào lúc này, Viêm Ma đột nhiên điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi của hắn ta là màu xanh biếc, nhưng Lục Thần có thể cảm nhận được cả người Viêm Ma đang run rẩy.
Trong lúc trọng thương kiêng kị nhất là đại chiến, mà lúc này Viêm Ma đang đối mặt với sự vây quét của gần mười ngàn tiên quân Ma tộc!
Phốc! Viêm Ma quỳ một chân trên mặt đất, cả người run rẩy kịch liệt, nhưng hắn ta vẫn cưỡng ép run rẩy đứng lên, đi về phía cửa cứ điểm.
Trong Ma Thiên Chích Hồn Trận, quỷ thủ trên mặt đất không dám xuất hiện, có điều bước chân của Viêm Ma càng ngày càng nặng.
Một số kỹ năng hiếm có xuyên qua Ma Thiên Chích Hồn Trận khiến hắn ta không thể nào tránh né, trực tiếp nện lên thân thể của hắn ta.
Liên tục nôn ra mấy ngụm máu tươi, ngoại trừ duy trì Ma Thiên Chích Hồn Trận, Viêm Ma đã không còn lực phản kích, hai mắt của hắn ta nhìn chằm chằm phía trước.
"Ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài! Ta chắc chắn sẽ đưa ngươi đi ra ngoài! Đi ra ngoài, không cần báo thù cho ta!"
Lục Thần im lặng.
Thật ra trong lòng hắn hơi oán giận Viêm Ma, nếu không phải Viêm Ma lặng lẽ nói sẽ bảo đảm sự an toàn cho hắn, căn bản hắn cũng không bị tóm được.
Thậm chí hắn hoài nghi Viêm Ma cố ý gài bẫy hắn.
Hai tay của Lục Thần đã được giải phóng, thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn không ra tay chính vì nguyên nhân này.
Nhưng chuyện tới nước này, Lục Thần tin, Viêm Ma coi hắn là huynh đệ. Hắn ta không thể chi phối quyết định của tiên quân, hắn ta liền dùng tính mạng của mình để thực hiện hứa hẹn với bằng hữu.
"Viêm Ma lão ca, dừng lại đ!."
"Không được, không thể dừng, ta sợ ta dừng lại thì sẽ không đi được nữa. Còn một việc, trở về nói với Tứ Hải Viễn Chinh, thật đáng tiếc vì không còn cơ hội đánh với hắn một trận nữa!"
Ba mũi tên liên tục găm vào bắp chân của Viêm Ma, thân thể Viêm Ma lắc lư một cái, nhưng lại cố hết sức khống chế bản thân, để mình không ngã xuống, tiếp tục đi về phía trước.
"Chiến tranh giữa Nhân tộc và Ma tộc, lúc nào mới có thể kết thúc... Ta hơi nhớ nhà..."
"Cửu Thiên không ngừng, chiến tranh không ngớt." Lục Thần thở dài nói: "Những chuyện khác, tự ngươi đi hoàn thành, nhưng ta đồng ý với ngươi, sẽ ngăn cản tất cả tại đây!"
Lục Thần vỗ vai Viêm Ma: "Xin lỗi, ta còn chưa hoàn toàn tin tưởng ngươi, trơ mắt nhìn ngươi bị thương nặng."
Viêm Ma kinh ngạc nhìn tay Lục Thần, không biết xiềng xích trên đó đã rơi ra từ lúc nào.
"Ngươi, xiềng xích của ngươi đâu?"
"Vật kia không trói buộc được ta." Lục Thần nhảy xuống khỏi lưng Viêm Ma, lại đi vòng ra trước mặt hắn ta, cõng lên thân hình cao lớn của hắn ta.
"Yên tâm, ta sẽ không hủy thân thể người trong bộ tộc của ngươi, có điều muốn giết ra khỏi trùng vây, không tránh được việc làm cho bọn họ tử vong trong game." Lục Thần nói: "Hiện tại, đến lượt ta đưa ngươi đi ra ngoài!"
"Trí Chi Tử Địa! Long Huyết Phí Đằng!"
"Thần Chi Lục Biến! Vô Hạn Ân Tứ Giải Thoát!"
Lục Thần cõng Viêm Ma lên, bóng dáng xuyên qua giữa tiên quân Ma tộc.
Tiên quân xung quanh thấy thế thì rối rít tỏ vẻ không thể tin được.
"Làm sao có thể, tên Nhân tộc kia thoát ra khỏi xiềng xích!"
"Công kích thật nhanh, thật khó có thể khóa chặt thân hình của hắn!"
"Vô hạn kỹ năng sao? Tiếp tục như vậy thì hắn sẽ chạy! Mau dùng Ma Thiên Khóa Ảnh Trận!"
Lục Thần cảm nhận được hơi thở của Viêm Ma sau lưng mình yếu ớt, đầu gục trên vai mình, đã hấp hối!