Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 841 - Chương 841: Quyết Chiến Đại Thiên Tướng

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 841: Quyết chiến đại Thiên Tướng

Editor: Linh Tống

Lúc này, tinh thể Lôi hệ của U Lôi đã bị đánh ra nguyên hình, nắm đấm của Lục Thần đánh ra một cái động lớn ở trên người hắn ta, thân thể hắn ta đã không còn đầy đủ, ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng không còn.

"Ngươi, ngươi... Vì sao mạnh như vậy! Nhân tộc không thể mạnh như vậy!"

Lục Thần không nói gì.

Cơ thể U Lôi rơi xuống từ giữa không trung, dĩ nhiên Lục Thần cũng không tốt hơn là bao, rơi xuống cùng lúc với U Lôi.

Lục Di cũng không quan tâm được nhiều như vậy, lao tới phòng của ca ca.

Thấy ca ca nằm trong cabin trò chơi, Lục Di hoảng sợ che miệng.

Lúc này thất khiếu của Lục Thần chảy máu, trên cánh tay xuất hiện dấu vết đốt cháy màu đen, cả người run rẩy!

Đối với những người khác, Cuồng Thần đánh chết U Lôi đã rất không tầm thường, nhưng chỉ có Lục Di biết, lúc này rốt cuộc tổn thương nhục thân của Lục Thần đã nghiêm trọng đến mức nào.

Đây là hiện thực, không phải Cửu Thiên!

"Ca!" Lục Di khóc lóc nhào tới bên ngoài cabin trò chơi.

Chỉ một tiếng gọi này, đã khiến Lục Thần gần như ngất đi dần tỉnh lại.

Trong khi rơi xuống, Lục Thần thấy cả nhà Viêm Ma. Devine nhào vào trong lòng mẫu thân, khóc lóc không nỡ nhìn nữa, đôi mắt đỏ của Viêm Ma trợn tròn, trên mặt hiện ra vẻ đau lòng gần chết.

Nếu mình cứ ngất đi như vậy, bọn họ chắc chắn phải chết!

Cho nên, hắn vẫn không thể thua!

"Lục Di... Đừng mở cửa khoang..." Lục Thần yếu ớt nói, "Hiện tại không thể logout, hơn nữa, trận chiến của ta còn chưa kết thúc!"

Bên trong Cửu Thiên, Lục Thần chợt mở to hai mắt, lộn một cái ở trên không trung, rơi ở trên mặt đất.

【 Xin chú ý, tổn thương nhục thân của ngài đã đạt đến 48%, hạn mức sinh mệnh cao nhất của ngài giảm 48%, Phá Toái Hư Không, Hư Không Cửu Bộ, Lực Phách Hoa Sơn và đủ loại kỹ năng đã không thể sử dụng bình thường! 】

48% tổn thương nhục thân không được tính là rất cao với Lục Thần, nhưng vì đây là một lần công kích tạo thành, sau khi thân thể chịu sự công kích mãnh liệt như vậy trong một lần duy nhất, xuất hiện tình huống hôn mê cũng là bình thường.

Chỉ là, có rất nhiều kỹ năng không thể sử dụng là một rắc rối lớn, trong đó còn bao gồm vài kỹ năng quen dùng và kỹ năng vương bài của Lục Thần.

"Lão Cuồng, ngươi đừng chết!" Viêm Ma khiếp sợ nhìn Lục Thần.

"Cái miệng quạ đen của nhà ngươi, ta còn chưa chết được!" Lục Thần lắc đầu, vừa quay đầu, hắn đánh về phía mấy tên trung Thiên Tướng khác.

"Đều là dáng vẻ đạo đức như thế, còn dám tới tìm chết!"

Đúng vào lúc này, một vệt ánh đao trực tiếp bổ tới từ đằng xa, trực tiếp chặt đứt đài hành hình cao mấy chục mét, đồng thời ngăn cản Lục Thần.

Mọi người khiếp sợ nhìn về phía phát ra ánh đao này, ở nơi đó có một nam nhân thân hình cao lớn đang kéo áo choàng thời trang của mình.

"Đại, đại Thiên Tướng!"

Thánh Chiến Ma Tôn đi lên đài hành hình, nghiêm nghị nói với sáu tên trung Thiên Tướng kia, "Ta đã tổn thất hai tên tướng tài đắc lực, các ngươi còn cần chỉ huy quân đội, không thể tổn thất nhiều hơn."

Mặc dù thực lực cá nhân của đại Thiên Tướng khá cường hãn, thế nhưng chinh chiến trong chín đại trận doanh, không phải một người có thể xoay chuyển chiến cuộc, tám vị trung Thiên Tướng này còn gánh vác trọng trách chỉ huy, nếu tổn thất quá nhiều, dù cho cuối cùng đánh thắng Duy Ngã Độc Cuồng, vậy cũng tuyệt đối là được không bù nổi mất!

"Duy Ngã Độc Cuồng, bây giờ ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, còn muốn phản kháng sao?"

Lục Thần hừ lạnh một tiếng, "Đại Thiên Tướng tính kế rất tốt, chờ ta trọng thương mới dám lên đài, chậc chậc chậc, đúng là anh dũng."

"Ngươi cho rằng phép khích tướng của ngươi có tác dụng với ta sao, đã lên chiến trường thì phải không từ thủ đoạn, mục tiêu của ta chỉ có một, đạt được thắng lợi, dù là trận chiến của chín đại trận doanh, hay là đánh với ngươi một trận."

"Chỉ có người thắng, mới có tư cách bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, người thua, dù vinh quang vô số cũng có ích lợi gì?"

"Ta là đại Thiên Tướng Ma tộc, tất cả đều phải đặt quyền lợi Ma tộc lên đầu, ngươi nói ta thế nào cũng không sao cả!"

Lục Thần vốn định nói móc Thánh Chiến Ma Tôn một phen, thế nhưng nghe được những lời này của hắn ta, lại thu hồi tâm trạng nói năng tùy tiện.

Có lẽ Thánh Chiến Ma Tôn là tử địch của hắn, thế nhưng hắn ta có một tấm lòng quyết tâm bảo vệ Ma tộc, nếu hắn là Ma tộc, có đại Thiên Tướng như vậy tọa trấn, có lẽ trong lòng cũng vững vàng không gì sánh được.

"Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi chiến đấu với ta, thật ra không liên quan đến ân oán cá nhân, chỉ là lập trường của chúng ta khác biệt." Thánh Chiến Ma Tôn nói, "Ta nghĩ cho an nguy của tộc nhân ta, còn ngươi chỉ là một người cậy mạnh, làm như vậy vì ham muốn cá nhân, ngươi chưa có tư cách bàn luận với ta!"

Lục Thần cười lắc đầu, "Tuy nói ngươi không hiểu rõ ta, nhưng ít nhất ngươi cũng được coi là một đối thủ đáng kính nể."

"Tốt, một trận chiến này, ta sẽ dốc hết sức!"

"Dốc hết sức? Với tình trạng hiện tại của ngươi, dù dốc hết sức cũng không có chút cơ hội thắng nào!"

"Nếu ta thắng thì sao?"

Thánh Chiến Ma Tôn mỉm cười, "Thắng? Không nói tới việc ngươi thắng, bây giờ ngươi có thể đỡ được một chiêu của ta, ta sẽ thừa nhận Viêm Ma không phản tộc!"

Phía sau, Viêm Ma trợn tròn hai mắt, những lời này có ý nghĩa quá trọng đại với hắn ta.

Vốn hắn ta là một người rất quan tâm vinh dự, chỉ vì Lục Thần mới buông bỏ tất cả, hơn nữa nếu có thể thoát khỏi tội phản tộc, Elsa và Devine cũng không bị người ta khống chế nữa!

Lục Thần nở nụ cười, hắn cũng chỉ chờ một câu nói này!

"Lão Viêm, xem ra ngươi có cơ hội xoay người."

Thế nhưng, ai cũng có thể nhận ra bây giờ bản thân Lục Thần đã bị trọng thương, thực lực của đại Thiên Tướng lại sâu không lường được, dưới tình huống như thế, bọn họ chỉ cược một chiêu, tất nhiên là đối đầu chính diện, Duy Ngã Độc Cuồng gần như chắc chắn phải chết!

"Lão Cuồng, đừng lo cho ta, đừng đánh cược với hắn, không ai có thể đỡ được một chiêu kia! Dù ngươi có Phá Toái Hư Không cũng không được!"

Lục Thần mỉm cười, "Không thử một chút sao biết được, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, sau này ngươi không cần đi theo ta lưu lạc khắp nơi nữa."

Bình Luận (0)
Comment