Editor: Linh Tống
Lúc này, người đứng đầy xung quanh Hoang Thần Cung, có người dự thi, có khán giả, cũng có thành viên tuần tra.
Trong lúc thi đấu cấm đánh nhau, cuối cùng những người ở nơi này cũng không cần phải giữ khoảng cách an toàn xa như vậy nữa.
"Man Hoang Chi Địa đúng là hiếm khi thấy nhiều người như vậy."
"Thợ săn còn chưa tới sao? Có người nói Đồ Phu cũng tham gia."
"Thi đấu kích thích như thế, Đồ Phu không đến mới là lạ, lần này có không ít tên sẽ bị chặt xác, tên kia giết người thành nghiện."
"Cũng chính là vì tiền thưởng đủ cao, nếu không... Ai lại đi dự thi."
"Nhiều người không sống nổi, lo lắng những thứ này làm gì, đặt tiền cược là được rồi. Lần này ta chắc chắn có thể thắng lại tất cả những gì đã thua trước đây!"
Không lâu sau, một con tọa kỵ Phi Long đáp xuống cách đó không xa, người xung quanh nhìn người đến một cái, lập tức yên lặng, tự giác nhường ra một con đường.
Lục Thần lôi kéo Sương Lăng, chen vào đám người vây xem ăn dưa.
"Cuồng ca, có thấy huy hiệu trên ngực bọn họ không? Một thanh trường mâu, đây là bộ lạc Khách Tán."
Không có người nào trong bộ lạc Khách Tán mặc thời trang, tất cả đều mặc trang bị. Ba mươi, bốn mươi người không nhìn mọi người xung quanh, trực tiếp đi vào Hoang Thần Cung chưa chính thức mở ra.
Lục Thần chú ý lúc những người này đi lại, có một người được bảo vệ ở chính giữa, chắc người kia là thủ lĩnh bộ lạc Khách Tán.
Sau khi bộ lạc Khách Tán trình diện, trong quảng cáo nhắc tới tứ đại thế lực, quân đoàn Mạn Xà, Tử Vong cũng đến rồi, sau đó là một đám thế lực vừa và nhỏ như công hội Bạo Long, công hội Tích Huyết, vân vân...
Đúng vào lúc này, đoàn người rối loạn một trận, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Trên bầu trời có một con chim màu trắng cực lớn xẹt qua, lượn mấy vòng trên Hoang Thần Cung rồi mới tiếp đất. Tiếp đó, hơn mười nữ nhân mặc trang bị xa hoa, ai nấy đều đội mũ mặc giáp đi xuống từ trên người con chim màu trắng.
Giữa các nàng là một nữ tử được bảo vệ, nữ nhân này lại không mặc trang bị mà mặc một bộ đồ lụa nửa xuyên thấu, hiện ra dáng người uyển chuyển. Khác với phần lớn dân bản địa da tay ngăm đen, da của nàng đặc biệt trắng mịn.
Trên mắt cá chân đeo một chuỗi vòng chân có đính chuông bạc, mỗi khi bước đi là một tiếng leng keng nhẹ nhàng vang lên.
Đầu nàng đeo những bộ trang sức bạc mềm mại, khuôn mặt bị che lại bởi nửa tấm mạng che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt rực rỡ, trong suốt như nước, trong lúc nhìn quanh khiến người ta tim đập thình thịch.
"Đôi mắt thật sạch sẽ!" Lục Thần cũng hơi xúc động nói.
Chỉ một đôi mắt này đã đủ khiến Lục Thần kinh sợ như gặp thiên nhân, nhưng khi Lục Thần đang ngẩn người, Sương Lăng vội vàng kéo hắn lại: "Cuồng ca, đừng nhìn nhiều, đó là bất kính với Thánh Nữ!"
Lúc này Lục Thần mới lấy lại tinh thần, phát hiện người xung quanh hầu như đều cúi đầu, ngay cả Ải Nhân thèm nhỏ dãi sắc đẹp Nhân tộc cũng không dám nhìn nhiều, chỉ có bản thân ngốc nghếch sững sờ ngẩng đầu, có vẻ hơi khác loại.
Ánh mắt lúc nào cũng nhìn lẫn nhau... Lúc này, bốn năm nữ thuộc hạ của thánh nữ đẩy người bên cạnh Lục Thần ra, bắt lấy bả vai Lục Thần.
"Dám can đảm nhìn thẳng Thánh Nữ, móc mắt của hắn!"
Sương Lăng vội vàng giải thích: "Xin lỗi, chúng ta mới tới, hắn không biết quy củ."
"Vậy đúng lúc chúng ta giúp hắn tăng trí nhớ!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, đám người này thật là ngang ngược.
Thấy đối phương sắp ra tay, Lục Thần đột nhiên mở miệng: "Này, các ngươi móc con mắt của ta, là muốn gian lận thi đấu sao?"
"Gian lận thi đấu gì?"
"Ta là người dự thi!" Lục Thần mỉm cười: "Hiện tại móc mắt ta, không phải là làm rối loạn cân bằng của thi đấu sao?"
Mấy người này không ngờ được tên này lại là người dự thi.
"Chỉ bằng ngươi? Một tên Nhân tộc? Ta thấy ngươi không quá hai mươi tuổi, sao có thể đạt tới đại Thiên Tướng!"
Trên quảng cáo chiêu mộ đã có nói, Nhân tộc báo danh thi đấu, quân hàm phải cao hơn những chủng tộc mạnh mẽ còn lại, vậy mới không dễ chết thảm.
Lục Thần mỉm cười: "Số 83, Duy Ngã Độc Cuồng, tự mình tra đi!"
Đúng vào lúc này, đôi mắt trong suốt kia cũng nhìn về phía bên này.
"Nhân tộc? Ngươi chắc chắn ngươi không phải đến đây để tìm cái chết?"
Lục Thần hất tay của mấy người ra, nhìn về phía Thánh Nữ, bình tĩnh nói: "Hy vọng ngươi chú ý ta thật kỹ, nếu ta có thể chống đỡ đến cuối cùng, ta muốn giao dịch một số chuyện với các ngươi!"
Dưới khăn che mặt, mơ hồ thấy nụ cười của Thánh Nữ, "Thật thú vị…"
Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, triệu hồi thuộc hạ, tiến thẳng vào Hoang Thần Cung.
Đi tới nơi xa, giọng nói dễ nghe của Thánh Nữ đột nhiên vang lên, "Muốn làm giao dịch với bộ lạc của Thánh Nữ chúng ta? Sống sót trước rồi hãy nói."
Nhìn người của bộ lạc Thánh Nữ rời đi, cuối cùng Sương Lăng đã thở phào nhẹ nhõm.
"Cuồng ca, lá gan của ngươi cũng quá lớn, lại trực tiếp bàn điều kiện với Thánh Nữ, ôi, cũng do ta lúc đầu không nói rõ với ngươi."
Lục Thần mỉm cười, "Chỉ nói chuyện làm ăn mà thôi, có gì phải sợ."
Đúng vào lúc này, Lục Thần đột nhiên cảm giác được mùi hương tanh tưởi càng ngày càng nồng hơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện một sinh vật xấu xí chiều cao khoảng bốn mét, đang đi về phía mình.
Người xung quanh vừa nhìn thấy người này, dồn dập luống cuống tản ra.
"Đúng, đúng là Đồ Phu!"
"Có người nói bởi vì hắn thích tách rời thi thể, trên người trúng thi độc khiến cả người hôi thối tanh tưởi, đúng là thế!"
"Nói nhỏ chút, ngươi không muốn sống nữa sao?!"
Lục Thần cau mày nhìn về phía Đồ Phu, tên kia có làn da trắng bệch, nhưng hoàn toàn khác với kiểu trắng nõn nà của Thánh Nữ, da thịt của Đồ Phu như đã ngâm nước quá lâu, tái nhợt như thịt chết!
Dù đã mặc trang bị nhưng vẫn có thể thấy được trên người của hắn ta có dấu vết hoại tử trên diện rộng, có lẽ mùi hương tanh tưởi là do bắp thịt bị hoại tử tạo thành.
Dường như hắn ta không có mí mắt, hai mắt trợn rất tròn, không hề chớp mắt, chỉ có con ngươi đang di chuyển.
Thân hình của người này cao lớn, bụng phệ, khóe môi nhếch lên nở nụ cười khoa trương, phối hợp với đôi mắt đặc thù kia, cả người toàn thịt thối, khiến người ta vừa nhìn đã rùng mình.