Editor: Linh Tống
Trên vai và bên hông của hắn ta quấn xiềng xích màu đỏ sậm, bên hông cắm hai thanh Loan Câu Đao, cũng hiện ra màu máu.
Lục Thần càng nhíu chặt hàng mày, người này là Đồ Phu sao?
Từ Nhất Trọng Thiên đến Tứ Trọng Thiên, Lục Thần đã gặp rất nhiều Ma Đầu giết người như ngóe, thế nhưng bọn họ đều có nguyên nhân của mình, nhưng có người nói gia hỏa này giết người phân xác chỉ vì sở thích!
Đồ Phu không coi ai ra gì đi thẳng đến trước mặt Lục Thần, trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn, hắn ta liếm đầu lưỡi, "Người dự thi Nhân tộc? Ha ha ha ha, ta cực kỳ thích cái túi da này, vậy để lại cho ta đi."
Vừa rồi Lục Thần nói mình là người dự thi, chắc người này đã nghe được.
Sắc mặt người xung quanh trắng bệch.
"Nhân tộc kia đã bị Đồ Phu để ý, cũng coi như hắn xui xẻo, chắc chắn sẽ bị phân xác ngay tại chỗ."
"Ta nghe nói lúc Đồ Phu phân xác, thậm chí sẽ không chờ người ta tắt thở, trực tiếp phân xác khi còn sống!"
"Ta đoán tiểu tử kia còn chưa lên đài đã bị dọa chết."
Nhưng Lục Thần lại ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Phu, thản nhiên mở miệng, "Cút xa một chút, ta tới kiếm tiền, không phải tới giết heo."
Một đám người rơi tròng mắt.
"Ha ha ha ha, thú vị, thú vị, ta không thích con mồi không biết phản kháng, ta chỉ thích loại người không sợ chết như ngươi, ngươi giãy giụa càng lợi hại, ta lại càng hưng phấn, vậy chơi mới hăng hái!"
Lục Thần cười nhạt, "Vậy sao, đến lúc tranh tài, chắc chắn phải nhanh chóng tìm được ta, đừng để ta chờ quá lâu."
Sương Lăng đứng bên cạnh đã sợ đến mặt không còn chút máu, nàng liều mạng kéo Lục Thần, nhưng Lục Thần lại không hề để tâm.
"Tốt, yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm đến ngươi, tiểu bảo bối của ta! Ha ha ha ha ha!"
Chờ Đồ Phu đi rồi, trên đầu Sương Lăng đã đầy mồ hôi, "Cuồng ca, nếu không, chúng ta bỏ quyền đi."
"Ngươi còn chưa lên đài đã bị Đồ Phu để ý, vậy phải làm sao bây giờ!"
Lục Thần mỉm cười, "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tin tưởng ta."
"Ta, ta…"
Thấy đôi tay của Sương Lăng vẫn còn run rẩy, Lục Thần hơi đau lòng nữ hài này.
Vừa rồi Thánh Nữ và Đồ Phu xuất hiện, khiến nàng cảm thấy sợ hãi, tuy là vì tính cách của nàng cũng không phải là nữ hài vô cùng dũng cảm.
Nhưng vì Sương tộc, nàng dùng Huyền Băng Trùng, một mình đi tới Man Hoang Chi Địa để thu thập tư liệu ở Tứ Trọng Thiên, nàng lại dũng cảm hơn rất nhiều người.
Sương Lăng là như thế, Sương Vũ cũng là như vậy, một mình cố gắng ở Tam Trọng Thiên.
Các nàng đều muốn thay đổi vận mệnh của Sương tộc…
"Được, ta đồng ý với ngươi, lần sau sẽ không để ngươi lo lắng như vậy nữa, được chưa?" Lục Thần cười ha hả nhìn Sương Lăng.
Sương Lăng đau khổ gật đầu.
Lần sau? Hy vọng còn có lần sau.
Sáu giờ chiều, cuối cùng khán đài của Hoang Thần Cung đã mở ra, tuyển thủ dự thi cũng có thể tiến vào khu chuẩn bị chiến đấu.
Tuyển thủ có thể dẫn theo một người tiến vào khu chuẩn bị chiến đấu, Lục Thần liền dẫn Sương Lăng cùng tiến vào khu chuẩn bị chiến đấu.
"Nhân tộc? Ngươi đến tặng mạng sao?" Thủ vệ thẩm tra đối chiếu tin tức của Lục Thần, "Thật sự có… Vào đi thôi!"
Lục Thần đã nghe lời như vậy không biết bao nhiêu lần, cũng lười cãi cọ.
Khu chuẩn bị chiến đấu khép kín, tuyển thủ không thể biết địa hình mới của Hoang Thần Cung trước, Lục Thần đọc quy tắc tranh tài, sau khi bắt đầu tranh tài, bọn họ từ Truyền Tống Môn của khu chuẩn bị chiến đấu, lập tức truyền tống đến các nơi trong Hoang Thần Cung, sau khoảng thời gian ngắn làm quen với hoàn cảnh, thợ săn vào bàn, thời khắc chém giết bắt đầu!
Đương nhiên, trong lúc đó tuyển thủ có thể công kích lẫn nhau, hơn nữa vì cổ vũ loại hành vi này, kích sát một gã người dự thi còn có thể biến mất 5 phút trên bản đồ của thợ săn, tuy nói không thể xác định sẽ không gặp phải thợ săn, nhưng tăng lên rất nhiều cơ hội sống sót.
Còn các thủ đoạn khác trong tranh tài, gần như chỉ có một nguyên tắc, đó là không có nguyên tắc!
Bất kỳ thủ đoạn nào, bất kỳ phương thức gì, sát thương HP hay là tổn thương nhục thân, thủ đoạn có tàn nhẫn hay không, đều không có bất kỳ hạn chế nào!
Người dự thi chỉ có một mục đích, sống đến cuối cùng!
Trên danh nghĩa vẫn có hai điều kiện chiến thắng, chống đỡ được 3 giờ, hoặc là trở thành kẻ sống sót cuối cùng, đều được coi là thắng lợi.
Khu chuẩn bị chiến đấu, nơi này có rất nhiều chủng tộc, trong đó còn có một ít loại chủng tộc mà Lục Thần chưa từng thấy, nhìn ánh mắt trầm ổn và hơi thở đều đều của bọn họ, không khó đoán được thực lực của bọn họ đều rất mạnh mẽ!
Trong đó có không ít người thấy Lục Thần, ánh mắt đều dừng lại trên người hắn một lúc.
"Nhân tộc? Đùa gì thế…"
"Ít nhất đã có một tên làm đệm lưng."
"Trước tiên có thể giết nhân loại này, tranh thủ thời gian biến mất 5 phút, lần này thợ săn không tầm thường, thậm chí biến mất 5 phút cũng có thể thay đổi kết cục!"
Lục Thần lắc đầu, Nhân tộc thật sự quá yếu, vừa đến đã trở thành trái hồng mềm.
"Cuồng ca… Ta, ta cũng không còn đan dược phụ trợ gì nữa, ta…"
"Không sao, chút nữa ngươi cứ đợi ở nơi này, chờ ta trở lại, biết không?"
"Ừm."
Thời gian chuẩn bị nhanh chóng kết thúc, lúc này đã có thể nghe thấy tiếng hoan hô sóng sau cao hơn sóng trước ở bên ngoài.
Ở nơi như Man Hoang Chi Địa này, Sân Đấu Khốn Thú đã trở thành nơi vô cùng quan trọng để mọi người phát tiết, mọi người đều trở nên vô cùng hưng phấn.
Khu chuẩn bị chiến đấu, loa phóng thanh vang lên.
【 Sân Đấu Khốn Thú này sẽ chính thức bắt đầu sau khoảng 5 phút, mời người dự thi tiến vào Truyền Tống Môn trong vòng 2 phút. 】
Tất cả người dự thi dồn dập đứng dậy đi đến năm vị trí Truyền Tống Môn, Lục Thần cũng đứng lên.
"Cuồng ca, ngươi phải cẩn thận!"
"Ừm, đã biết, chờ ta trở lại."
Tiến vào Truyền Tống Môn, sau khi trước mắt Lục Thần là khoảng đen ngắn ngủi, ngẫu nhiên xuất hiện ở một khu vực trong Hoang Thần Cung.
Lục Thần nhìn xung quanh một chút, chờ đợi một lúc, có thể thấy có hai gã người dự thi đổi mới ở chỗ cách đó không xa.
Dường như hai người bọn họ cũng đã chú ý tới vị trí của Lục Thần.
Từ trong ánh mắt hưng phấn của bọn họ, dường như Lục Thần đã hiểu rõ, có lẽ lúc này điều hắn phải đối mặt không chỉ là người thủ lôi đài.
…