Editor: Linh Tống
Khả năng quan sát của Thánh Nữ tuyệt đối sẽ không nhầm được, có lẽ bản thân không phải đối thủ của người này.
Chạy? Chạy đi ngay trước mặt nhiều người như vậy, chẳng phải ném hết mặt mũi của bộ lạc Thánh Nữ sao!
Nhưng vào lúc này, Đâm Kích đột nhiên đưa một tay lên che mắt của mình, quát to một tiếng, "A! Đau quá! Hiệu quả đâm mù của cái tên này lại mạnh mẽ như vậy! Đã qua một lúc lâu như vậy, ta vẫn không thể khôi phục thị lực!"
Lục Thần tỏ ra ngơ ngác, tình huống gì? Đối phương bị đâm mù rồi hả?
Đâm Kích liền lùi lại mấy bước, dùng trường kích để đứng vững, thở dài một hơi, "Quên đi, trước tiên nghỉ ngơi một chút, chờ hiệu quả đâm mù biến mất lại đi giết những người dự thi khác."
Nói xong, Đâm Kích dùng một cái di chuyển vị trí... Chạy!
Hàng lông mày của Lục Thần gần như dính lại với nhau, tình huống gì đây, khó khăn lắm mới bắt được một thợ săn, tên kia lại bị người dự thi đâm mù rồi hả?
Đâm mù thì mù đi, nhưng vì sao chạy nhanh như vậy!
Lục Thần lắc đầu, suy nghĩ một chút vẫn không đuổi theo, Hoang Thần Cung lại bố trí lĩnh vực hạn chế, hắn muốn dùng di chuyển để đuổi kịp đối phương cũng rất rắc rối.
Lục Thần tìm được mấy tên thợ săn, đám người này hoặc là không phát hiện hắn, hoặc là bị đâm mù, linh khí không còn phải khôi phục linh khí, trạng thái không tốt phải hồi trạng thái... Nói chung, Lục Thần lại không có cơ hội ra tay.
Lục Thần cũng là một người nham hiểm, hắn suy nghĩ một chút, quyết định dùng cách ôm cây đợi thỏ, trốn vào một ngôi nhà.
Quả nhiên, không lâu sau lại có một gã thợ săn dùng một đao đánh sập căn nhà.
"Lại không có bất kỳ ai, vận khí gì đây! Người dự thi còn lại đều chạy đi đâu rồi? Ta phải dành thời gian giết thêm mấy người!" Thợ săn đứng ở nơi cách Lục Thần 4-5m, vẻ mặt tiếc nuối rời đi.
"Này, ta mẹ nó không phải là người à! Có phải mắt ngươi bị mù rồi không? Ta đang đứng ở nơi này mà ngươi cũng không nhìn thấy?" Lục Thần hỏng mất, tên kia căn bản không chờ hắn mở miệng đã chạy đi!
"Không phải ta nói, chỉ với ánh mắt này của các ngươi, thật sự không xứng làm thợ săn! Đã nói các ngươi có toàn bộ bản đồ cơ mà! Vậy cũng không nhìn thấy, quá cùi bắp!" Lục Thần tức giận lên án.
Cuối cùng, Lục Thần cũng bỏ qua, lúc còn lại một tiếng, hắn bắt đầu xoát những con Boss được bố trí ở trong Hoang Thần Cung.
Boss ở đây không rơi trang bị, thế nhưng rơi tài liệu thăng tinh, đây là đặc biệt rơi cho Lục Thần, cũng không bị xóa bỏ.
"Chỉ có thể đi thăng cấp thôi, đến cuối cùng chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra."
Nhưng Lục Thần đã xoát hết toàn bộ 30 con Boss, lại không ai đến làm phiền hắn...
【 Chúc mừng người dự thi số 83, trở thành người duy nhất sống sót trong Sân Đấu Khốn Thú lần này! 】
Một giọng nói vang lên trong Hoang Thần Cung, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm...
9 tên thợ săn đứng chung một chỗ, tất cả mọi người đã ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng biết, không phải tuyển thủ số 83 may mắn còn sống sót, là bọn họ may mắn còn tồn tại...
"Cuối cùng đã kết thúc, cả đời này lão tử sẽ không tham gia Sân Đấu Khốn Thú đáng sợ như thế này nữa." Địch Mạt lau mồ hôi trên trán.
"Còn không phải vậy à, vừa phải giết người chơi, còn có trốn tránh tên kia, chúng ta dễ dàng lắm sao!"
"Cũng may bên trong có một ít Boss cho hắn giết, cuối cùng đã tìm được chút chuyện để hắn đi làm, nếu không... Hắn thật sự đuổi theo giết chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"
Lục Thần bị gọi tới giữa một bãi đất trống trong Hoang Thần Cung, dựa theo lệ cũ, người chủ trì phải phỏng vấn người thắng trận một cái.
Lúc này thợ săn cũng đứng thành một hàng đối diện với Lục Thần, khiến người ta cảm thấy bị áp bách mãnh liệt như lúc bọn họ lên sàn.
Người chủ trì đi tới bên cạnh Lục Thần, nói: "Đầu tiên chúc mừng người dự thi số 83, bằng vào trí tuệ, sách lược, thực lực hơn người, may mắn còn sống sót dưới tay chín vị thợ săn thực lực mạnh mẽ, trở thành người dự thi may mắn duy nhất còn sống sót!"
Khuôn mặt của mấy vị thợ săn đều không dễ nhìn.
Người này có trí tuệ gì? Có sách lược gì? Hắn ngủ trong sân đấu hết một giờ, thời gian còn lại đều đi đánh Boss luyện cấp!
Người chủ trì cũng tránh né chuyện của Đồ Phu, mười vị thợ săn, hiện tại biến thành chín vị.
"Sau đây chúng ta hãy xem lại tình hình đặt cược của số 83 Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh."
Người chủ trì mở ra màn hình đặt cược, phóng lớn.
"Ô kìa, số tiền đặt cược số 83 cũng rất lớn, bị loại trong vòng 10 phút chiếm 63%, bị loại trong vòng một giờ chiếm 99%... Hửm? Còn có một linh thạch đặt cược số 83 đoạt được quán quân."
"Vận may của vị bằng hữu này thật tốt, từ một viên linh thạch kiếm được một vạn linh thạch! Vị bằng hữu này có ở hiện trường không? Nếu có ở đây thì mời đi lên đài một chút."
Lục Thần lắc đầu: "Đừng tìm, một linh thạch này là do ta đặt."
"Đừng lãng phí thời gian, mau đưa tiền thưởng cho ta đi."
Người chủ trì hơi hồi hộp một chút, hình như ác ma này hơi không nhịn được.
Đừng nhìn dáng vẻ hào hoa phong nhã của hắn mà nhầm, cảnh tượng đánh giết Đồ Phu vừa rồi không khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hắn.
Ngay cả thợ săn cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người này, người chủ trì càng giống như giẫm trên băng mỏng.
"Ồ, cái này không thành vấn đề, trước tiên chúc mừng Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh nhận được một phần thưởng kếch xù!" Lập tức có người đưa tới một rương linh thạch.
Cộng thêm 1 vạn tiền đặt cược Lục Thần thắng được, tổng cộng ba vạn linh thạch, chứa đầy tràn một rương!
Vật thật giống như tiền mặt khiến người ta cảm nhận được sự rung động càng lớn hơn.
"Oa, thật sự phát tài."
"Ba chục ngàn linh thạch, đã đủ tài sản để sở hữu một thế lực nhỏ."
"Nhiều linh thạch như vậy, nửa đời sau áo cơm không lo!"
Lục Thần chỉ tùy tiện nhìn lướt qua linh thạch, thu vào balo, sau đó xoay người rời khỏi Hoang Thần Cung.
Trong khu chuẩn bị chiến đấu, lúc này chỉ còn lại một mình Sương Lăng.
Khi thấy Lục Thần trở lại khu chuẩn bị chiến đấu, Sương Lăng khóc lóc nhào lên người Lục Thần: "Cuồng ca, ngươi làm ta sợ muốn chết!"