Editor: Linh Tống
"Hửm? Làm sao vậy?" Lục Thần nhẹ giọng hỏi.
Đôi mắt Sương Lăng sưng đỏ, nhìn xung quanh.
Lúc này Lục Thần mới chú ý tới chuyện trên mặt đất khu chuẩn bị chiến đấu đầy vết máu, còn có mấy người đang kéo mấy bộ thi thể ra ngoài.
Trong 100 người chỉ có một mình hắn may mắn còn sống sót, chứng tỏ còn có 99 người thất bại.
Mà trong số những người thất bại, có rất nhiều người tử vong thân thể, khu chuẩn bị chiến đấu còn chưa kịp quét dọn, vết máu trên mặt đất chưa khô, còn bốc lên mùi máu tươi.
Có thể tưởng tượng được, Sương Lăng nhìn thấy từng bộ thi thể được đưa về, áp lực tinh thần lớn đến cỡ nào.
Lục Thần mỉm cười sờ đầu Sương Lăng: "Nha đầu ngốc, ngươi thấy ta rất ngốc sao? Nếu ta không có lòng tin, cũng không tuỳ tiện tham gia loại thi đấu này."
"Ngươi muốn ta nói thật không?"
"Hửm?" Lục Thần kinh ngạc nhìn về phía Sương Lăng: "Nói thật gì?"
"Ngươi thật sự rất ngốc, đang tranh tài mà ngươi còn ngủ! Lần đó có người đánh lén ngươi, ta sắp bị ngươi dọa chết! Còn Đồ Phu nữa, ngươi lại cố ý chọc giận hắn... Lúc đó ta cho rằng ngươi chắc chắn phải chết!"
Lục Thần cười lắc đầu, nha đầu này không hiểu rõ hắn, càng không hiểu rõ Tiểu Mao Đoàn.
"Ta định đánh bại vài vị thợ săn, như vậy sẽ để lại ấn tượng sâu sắc hơn cho các thế lực lớn. Man Hoang Chi Địa có một số thứ ta muốn tìm, nếu có thể tạo quan hệ với dân bản địa, chắc sẽ làm ít công to."
"Còn về Đồ Phu... Loại súc sinh này, ta vừa nhìn đã khó chịu, lần này để hắn nếm thử cảm giác đá phải tấm thép. Được rồi, không phải ta đã trở về rồi sao, chúng ta cũng có tiền, chữa tổn thương của ngươi cho tốt, rồi chúng ta đi tìm Thần Mộ!"
Sương Lăng kinh ngạc nhìn Lục Thần, ngốc? Không phải, hiện tại nàng mới hiểu được, Cuồng ca khôn khéo hơn bất kỳ ai!
Lục Thần nhìn có vẻ thờ ơ hững hờ trong trận đấu, nhưng thật ra hắn đã sớm có tính toán của mình.
Căn bản là hắn không thèm để ý người dự thi bình thường, mục tiêu của hắn vẫn luôn là thợ săn!
Khi đi ra khỏi khu chuẩn bị chiến đấu, Lục Thần bị hai nữ nhân gọi lại.
"Duy Ngã Độc Cuồng, Thánh Nữ chúng ta muốn gặp ngươi một lần."
Sương Lăng hơi ngạc nhiên, Thánh Nữ lại muốn tự mình gặp Cuồng ca! Kế hoạch của Cuồng ca, thành công!
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Lục Thần mỉm cười: "Tốt, đi thôi."
"Chỉ có ngươi đi, nữ nhân này ở lại!" Người đến nói với giọng điệu không thể cãi lại.
"Đây là muội muội của ta, nàng ở đây một mình làm ta không yên lòng. Nếu không cho nàng đi, không gặp cũng được." Lục Thần lại không nhường một bước nào.
"Đừng tưởng rằng ngươi có chút bản lĩnh thì dám làm trái ý Thánh Nữ."
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra một tia sát ý: "Cho nên, ngươi muốn cưỡng ép dẫn ta đi sao?"
Đối mặt với ánh mắt của Lục Thần, Châu Hoa hơi híp mắt lại.
Một đánh một thì nàng không phải là đối thủ của người này, nhưng sau lưng nàng là bộ lạc Thánh Nữ. Ở Man Hoang Chi Địa, không ai dám vô lễ với bộ lạc Thánh Nữ!
Nhưng vào lúc này, nàng nhận được một tin nhắn, tin nhắn chỉ có một câu nói.
"Đồng ý với hắn!"
…
Trong phòng khách quý số 1, Lục Thần dẫn theo Sương Lăng tiến vào đại sảnh dưới sự hướng dẫn của Châu Hoa.
Trong đại sảnh còn có một phòng riêng, trong ngoài phòng có hai mươi ba mươi vị thủ vệ mặc đủ loại trang bị, trong đó còn bao gồm một vị thợ săn.
"Thánh Nữ ở bên trong, nàng muốn gặp một mình ngươi."
Lục Thần không buông bàn tay đang kéo theo Sương Lăng ra, để một mình Sương Lăng ở lại chỗ này, hắn hơi không yên lòng.
Lúc này, trong phòng vang lên giọng nói dễ nghe kia: "Bộ lạc Thánh Nữ chúng ta luôn làm việc công bằng, với thực lực của chúng ta, dù là địch cũng sẽ sớm tuyên chiến, so sánh tính mạng của ‘muội muội’ ngươi với danh dự của bộ lạc Thánh Nữ ta, ngươi cảm thấy cái nào nặng cái nào nhẹ?"
Lục Thần khẽ nhíu mày, lúc này, Sương Lăng nhẹ nhàng kéo tay áo Lục Thần: "Cuồng ca, dân bản địa rất giữ chữ tín, huống hồ còn là bộ lạc Thánh Nữ. Nếu các nàng đảm bảo an toàn của ta thì ta sẽ không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi."
Lúc này Lục Thần mới gật đầu, tiến vào trong phòng.
Vén lên rèm châu, phía trước có một bóng hình màu trắng xinh đẹp đang đưa lưng về phía hắn, xung quanh không có những người khác.
Lục Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lá gan của Thánh Nữ này thật lớn, lại dám đơn độc gặp mình, không sợ mình bắt nàng đi sao?
"Duy Ngã Độc Cuồng, không phải ngươi đã bảo ta chú ý ngươi kỹ càng, ngươi có giao dịch muốn làm với ta sao? Đến đây đi."
Lục Thần đi tới đối diện Thánh Nữ.
"Mời ngồi." Thánh Nữ chân thành đứng lên, tự mình rót cho Lục Thần một chén nước trà.
Vừa nhìn thấy nước trà, trong đầu Lục Thần liền nghĩ đến +50 linh lực, cũng không khách sao, uống một hơi cạn sạch.
Kết quả +50 linh lực không hề xuất hiện...
Thánh Nữ không nhìn ra ý nghĩ trong lòng Lục Thần, lại rót một chén cho hắn, sau đó ngồi ở đối diện Lục Thần.
"Biểu hiện của ngươi thật sự hấp dẫn sự chú ý của ta, vậy ta muốn hỏi ngươi, ngươi muốn lấy được thứ gì từ chỗ ta?" Nói xong, Thánh Nữ nâng ngón tay ngọc lên, lấy xuống mạng che mặt của mình.
Lục Thần hơi kích động, Thánh Nữ đang lấy xuống mạng che mặt của mình ngay trước mặt hắn!
Dựa vào cặp mắt, giọng nói dễ nghe, hình thể đầy đặn kia, dù ngũ quan hơi kém một chút, chắc chắn Thánh Nữ vẫn là mỹ nữ trong mỹ nữ.
Sau khi lấy xuống mạng che mặt, Lục Thần đã bị ngũ quan xinh xắn của Thánh Nữ làm cho kinh hãi.
Đôi mắt trong suốt, sống mũi cao ngất, đôi môi tươi non, cằm hơi góc cạnh... Hửm? Tuy thoạt nhìn ngũ quan này có thể nói là hoàn mỹ, nhưng vì sao luôn cảm thấy hơi là lạ?
Thánh Nữ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Lục Thần thì cũng không ngại, mỉm cười nói: "Nhìn thấy dáng vẻ của ta, cảm thấy rất kỳ quái sao?"
Lục Thần trực tiếp phun trà trong miệng ra ngoài.
Giọng nói của Thánh Nữ, trầm thấp từ tính!
Nam! Thánh Nữ là một nam nhân! Một nam nhân xinh đẹp đến tận cùng!
"Cái này... Cái này..." Mặc dù Lục Thần cũng khá túc trí đa mưu, nhưng khi thấy Thánh Nữ, đầu óc hắn vẫn hỗn loạn tưng bừng.
Thánh Nữ mỉm cười, động tác vẫn ưu nhã như cũ, lại rót đầy một ly trà cho Lục Thần.