Editor: Linh Tống
Nghe thấy được mấy lời này, Tứ Hải Viễn Chinh cũng không nhịn được mím môi cười trộm.
"Tiểu tử này, hay cho cái miệng khéo ăn khéo nói, xem ra muốn định tội cho hắn cũng không dễ dàng như vậy…"
Đại Thiên Tướng Man Thiên tiến lên một bước, lớn tiếng quát lên: "Duy Ngã Độc Cuồng, bản lĩnh đổi trắng thay đen của ngươi đúng là quá mạnh!"
"Mọi người đều biết, trong Tứ Trọng Thiên, tất cả môn phái đều phục vụ cho tiên quân, không có chúng ta giết địch ở tiền tuyến, các ngươi làm gì có nơi yên thân gửi phận! Ngươi là đệ tử Tiên Cực Môn, công khai chống lại sự chiêu mộ của tiên quân. Ta cũng muốn biết, đây là ý của ngươi, hay là Tiên Cực Môn cảm thấy cánh mình đủ cứng cáp rồi, có thể dựa vào sức một mình chống lại những tiên quân trận doanh khác?"
"Ngươi và Viêm Ma cùng ở trong một phòng giam, ngươi tặng thức ăn của mình cho hắn, giúp hắn khôi phục thể lực. Ngươi biết rõ hắn là tội phạm quan trọng đâm bị thương đại Thiên Tướng Tứ Hải Viễn Chinh, khi hắn chạy trốn, chẳng những ngươi không báo cáo mà còn cùng chạy trốn với hắn, đây không phải cấu kết dị tộc thì là gì?"
"Theo ta được biết, ở Ma tộc, ngươi không tiếc tính mạng cứu Viêm Ma. Một kẻ cầm đầu đâm bị thương đại Thiên Tướng Nhân tộc, không những ngươi không giết hắn, mà còn muốn cứu hắn, không phải ngươi phản tộc thì là gì!"
Lục Thần hừ lạnh một tiếng: "Cái mũ này của đại Thiên Tướng thật đúng là rắn chắc, cầm Tiên Cực Môn tới dọa ta sao?"
"Đúng là không thể bỏ qua công lao tiên quân trấn thủ lãnh địa Nhân tộc, thế nhưng ngươi sai lầm một việc!"
"Tiên quân không phải tiên quân của một mình ngươi, tiên quân là tiên quân của nghìn vạn tiên quân, mà những tiên quân này đến từ nơi nào? Đến từ các môn phái lớn!"
"Tiên Cực Môn không thể dựa vào sức một mình để chống lại kẻ thù bên ngoài, thế nhưng từng môn phái như Tiên Cực Môn mới có thể dựng lên tiên quân!"
"Mà bây giờ thì sao, có vài người làm tới tướng lĩnh tiên quân thì cảm thấy mình tài trí hơn người, người thường nói một chữ ‘không’ sẽ bị nhốt vào đại lao đợi hành hình? Ta chỉ muốn hỏi các ngươi, là ai cho bọn họ quyền lợi như vậy? Đại Thiên Tướng ngươi sao!"
"Viêm Ma chạy trốn, ta là một tử tù, còn muốn ta tố cáo? Ngày hôm sau ta sẽ bị hành hình, sao ta lại không chạy? Chẳng lẽ phải trở thành súc sinh để các ngươi tùy ý làm thịt thì các ngươi mới nhận ra ta không phải phản tộc?"
Nói tới chỗ này, đột nhiên Lục Thần xoay chuyển lời nói: "Thật ra ta nói với các ngươi nhiều như vậy, không phải là vì nhất quyết muốn chứng minh ta không có tội. Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, các ngươi muốn định tội ta, ta mọc 100 cái miệng cũng không thể giải thích."
"Cho nên ngươi nhận tội?" Man Thiên hơi híp mắt lại, không biết trong hồ lô của Lục Thần chứa thuốc gì.
Lục Thần mỉm cười: "Không vấn đề gì!"
"Tốt, ngươi đã đã nhận tội..."
"Chờ đã!" Lục Thần đột nhiên ngắt lời Man Thiên: "Ngươi không nghe hiểu ý của ta! Ở trong mắt các ngươi, quy tắc là do các ngươi đặt ra, trong quy tắc của các ngươi, ta có tội!"
Man Thiên hừ lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi cũng là một người biết chuyện, dù ngươi có giả dối như lò xo thế nào, cuối cùng cũng không thoát được sự trừng phạt nghiêm khắc!"
Lục Thần mỉm cười, từ tốn nói: "Thật ra có một phương pháp xử lý đơn giản hơn, nếu ta giết người đặt ra quy tắc, vậy ta sẽ không có tội!"
Mọi người ở đây đều xôn xao.
"Con bà nó, đây là phương pháp gì?"
"Ý của hắn là... Hắn muốn tạo phản?"
"Giết người đặt ra quy tắc... Hắn muốn một mình đối mặt với thiên quân vạn mã sao!"
Rắc một tiếng, tất cả còng tay xiềng chân trên người Lục Thần đều bị mở ra, thật ra không có chìa khoá thì hắn cũng có thể mở ra, hắn có Tiểu Mao Đoàn...
Một mình đứng ở trên đài hành hình, Lục Thần chậm rãi rút Thần Ma Vô Cực Kiếm ra.
Kiếm ở trong tay, Lục Thần kiêu ngạo đứng ở giữa đài hành hình, ánh mắt nhìn bốn phía.
"Cửu Thiên vốn là nơi thực lực vi tôn, từ trước đến nay con người của ta không thích dùng vũ lực áp chế người khác, nhưng các ngươi đã thích mạnh bạo, vậy hôm nay ta liền phá lệ!"
"Hiện tại ta chỉ hỏi một câu, người nào cảm thấy ta có tội?"
Nơi ánh mắt Lục Thần chiếu tới đều là vẻ khiếp sợ.
"Trước đây ta nghe nói hắn rất ngông cuồng, lúc đầu không cảm thấy vậy, nhưng bây giờ... Người này cũng quá ngông cuồng!"
"Chỉ là Nhân tộc, đúng là vô cùng ngông cuồng! Hắn lại muốn khiêu chiến cả liên minh tiên quan!"
"Tứ đại Thiên Tướng đều ở nơi này! Còn có nhiều trung Thiên Tướng, thiếu Thiên Tướng như vậy, bên ngoài trụ sở liên minh còn có tiên quân, hắn không chỉ ngông cuồng, mà hắn đã điên rồi!"
Khi thấy người trên đài kia cầm kiếm hỏi trời, đám người Lục Di không khỏi hít một vào hơi khí lạnh.
"Hội trưởng hắn... Hắn điên rồi sao?"
"Không đúng, đây mới là Cuồng Thần, là Duy Ngã Độc Cuồng mà chúng ta quen biết! Cho dù đến Tứ Trọng Thiên, hắn vẫn dám dùng sức một mình để cản cơn sóng lớn!"
"Lập tức báo cáo cho tổng bộ Trái Đất."
Lục Di ngơ ngác nhìn lão ca trên đài.
Lúc nhỏ khi hai người sống nương tựa lẫn nhau, lão ca không cúi đầu trước vận mệnh, bây giờ ở Cửu Thiên, hắn không cúi đầu trước tiên quân, hắn là người như vậy!
Người cứng nhắc đến mức gần như cố chấp kia mới là ca ca của nàng!
Trên khán đài, lồng ngực Trấn Quốc Yên Nhiên phập phồng kịch liệt.
Duyên phận giữa nàng và Lục Thần bắt nguồn từ một lần chiến sủng đại chiến, sau đó nàng đã biến Lục Thần trở thành mục tiêu mình muốn vượt qua.
Hiện tại cuối cùng nàng cũng đuổi kịp bước chân Lục Thần, cùng hắn đi tới Tứ Trọng Thiên, thậm chí nàng là thiếu Thiên Tướng, còn Lục Thần chỉ là bình dân.
Nhìn về thân phận, nàng đã vượt qua Lục Thần, thế nhưng tới bây giờ, nàng mới hoàn toàn hiểu rõ.
Chênh lệch giữa người nam nhân kia và nàng không hề nhỏ đi, mà càng lúc càng lớn.
Tình cảm của nàng đối với hắn cũng từ không phục đơn thuần, đến bây giờ lại xen lẫn một vài thứ kỳ lạ.
Một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dám nghịch thiên như vậy, đã khiến người tâm cao khí ngạo như nàng hô hấp dồn dập, trong lòng có hươu con nhảy loạn!
"Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi, không cho ngươi chết!"