Editor: Linh Tống
Nam Thiên hít sâu một hơi: "Duy Ngã Độc Cuồng, Nam Thiên ta có tài đức gì mà có thể khiến ngươi gọi một tiếng Nam Thiên lão ca, Tiên Cực Môn ta có thể có đệ tử trọng tình trọng nghĩa, khoái ý ân cừu như ngươi, là may mắn lớn nhất của môn phái ta!"
Khóe miệng Tứ Hải Viễn Chinh hơi nhếch lên, lẩm bẩm: "Tên tiểu tử thối này đúng là điên cuồng không có giới hạn... Nhưng ta lại biết ngươi sẽ làm như vậy, đây mới là tính cách của ngươi!"
"Nhưng, ngươi phải cẩn thận Man Thiên, tên kia là người có thực lực cá nhân mạnh nhất trong tứ đại Thiên Tướng!"
"Vô cùng kiêu ngạo! Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi cho rằng đây là nơi nào! Sao có thể cho ngươi làm càn!" Man Thiên hừ lạnh một tiếng, cả người bộc phát ra một luồng khí tức mãnh liệt.
"Đừng tưởng rằng ngươi có thể chạy trốn từ trong tay Thánh Chiến Ma Tôn là có thể từ sống tạm trong tay Man Thiên ta!"
"Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi dám cả gan công khai khiêu chiến uy nghiêm của tiên quân, hôm nay chắc chắn ta sẽ đánh chết ngươi, có nghe rõ chưa!"
Ánh mắt Lục Thần trở nên lạnh lùng: "Dám đụng đến đồng bào Trái Đất ta, đúng lúc ta còn muốn tính toán rõ ràng món nợ này với ngươi!"
"Đại Thiên Tướng Man Thiên, đánh chết người này, ngài cần gì phải tự mình ra tay!"
Vô số tiên quân từ khán đài nhảy xuống, trực tiếp vây chặt đài hành hình đến mức không lọt một giọt nước.
Hơn mười trung Thiên Tướng, thiếu Thiên Tướng nhảy lên đài hành hình.
"Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi là một Nhân tộc mà cũng dám kêu gào ở chỗ này, hôm nay bọn ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!"
"Dù ngươi có ba đầu sáu tay đi nữa, ta xem ngươi đánh ngã trăm vạn tiên quân ta như thế nào!"
"Các tướng sĩ nghe lệnh, hôm nay đánh chết nghịch tặc này bằng mọi giá!"
Đúng lúc này, mấy bóng người nhảy xuống từ trên khán đài.
Cô Phi, Yên Nhiên, Đông Phương Kỵ, Hắc Nhiễm! Bốn người vây xung quanh Lục Thần, đã lấy vũ khí ra, gọi chiến sủng ra.
"Muốn giết Duy Ngã Độc Cuồng, trước tiên phải giết chúng ta!" Bắc Tuyết Cô Phi lạnh lùng nói.
"Chỉ là Thiên Tướng Nhân tộc mà cũng dám lỗ mãng, các ngươi đã bảo vệ nghịch tặc thì chính là cùng phe với hắn, giết hết bọn chúng cho ta!"
Lục Thần không ngờ trong tình cảnh như vậy, đám người Cô Phi còn có thể không chùn bước đứng ra.
Cái gọi là bằng hữu sinh tử tương giao, có thể chính là như vậy!
Cùng lúc đó, ở một góc nào đó của sân đấu.
Một đám người chơi Trái Đất đang đứng ở nơi này, những người này bất chấp thân thể mệt mỏi, hết sức chăm chú quan sát trận chiến khoa trương trên đài.
Hiện tại bọn họ rất muốn xông lên đài giúp Lục Thần, có điều hiện tại bọn họ quá mệt mỏi, mọi người đều có vết thương trên người, bên cạnh còn có vài tên sĩ quan Bán Thú tộc đang trông coi bọn họ.
Phía sau đám người kia, hai tên sĩ quan Bán Thú tộc đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Đại Thiên Tướng truyền lệnh, giết bọn họ."
"Giết bọn họ? Bây giờ?"
"Đúng vậy, để khiến Duy Ngã Độc Cuồng rơi vào điên cuồng, như vậy sẽ không có ai nghe hắn nói bậy nữa."
"Hiểu!"
Hai người vòng ra sau lưng người chơi Trái Đất, những người này có thực lực yếu ớt, trên người lại có vết thương, lúc này vẫn còn đang hết sức chăm chú quan sát trận chiến trên đài hành hình, giết bọn họ đúng là dễ như trở bàn tay.
"Bối Thứ!" Một gã Bán Thú tộc đột nhiên ra tay.
Nhưng những niềm hy vọng của Trái Đất sao có thể thật sự không phát hiện ra một chút nào.
"Ngươi muốn làm gì!" Tiêu Dao khẽ quát một tiếng: "Tiêu Dao Kiếm Quyết! Mọi người chú ý, bọn họ muốn ra tay!"
Thực lực cách xa như vậy, hơn nữa Tiêu Dao còn là Ngự Kiếm, bị thích khách áp sát công kích, tất nhiên không phải là đối thủ, bị một kích trúng mục tiêu, đánh bay ra ngoài.
Cũng may tên này phản ứng cực nhanh, tránh được chỗ hiểm, có điều thân thể bị thương nặng, sau lưng đã rách ra một đường thật dài.
"Là kỹ năng sát thương thân thể! Đám người này muốn giết chúng ta!" Những người khác nhanh chóng cảnh giác.
"Phản ứng cũng nhanh đấy, nhưng các ngươi biết thì đã có sao, các ngươi tự tay xây dựng đài hành hình cho Duy Ngã Độc Cuồng, tất nhiên hắn sẽ chết ở nơi đó. Còn các ngươi thì sẽ trở thành thẻ đánh cược khiến hắn rơi vào điên cuồng, ha ha ha ha, không ngờ đám phế vật các ngươi còn có thể có giá trị sử dụng cao như vậy!"
Đôi mắt Tinh Trần trợn tròn: "Lão tử liều mạng với các ngươi!"
Lục Di rút Như Ý Trường Côn ra: "Liệt Địa Hồng Câu! Người đến xem tình huống của Tiêu Dao một chút, để chúng ta chống đỡ bên này!"
Hai bên chiến đấu, hết sức căng thẳng.
Trên đài hành hình, đám người Bắc Tuyết Cô Phi đã bật hết hỏa lực, bắt đầu chém giết với một đám tướng lĩnh Bán Thú tộc.
"Lôi Đình lĩnh vực!" Đông Phương Kỵ đưa tới mây đen dày đặc: "Lôi Động Cửu Thiên. Dẫn Thiên Lôi!"
Rầm rầm rầm rầm, trên bầu trời, thiên lôi cuồn cuộn, mấy chục đợt thiên lôi đánh về phía tiên quân Bán Thú tộc, điện tích dẫn điện trong lĩnh vực, khiến sau khi thiên lôi đánh xuống, nhanh chóng hình thành xiềng xích sấm sét, xuyên qua những kẻ địch.
"Hắc Viêm Thổ Tức!" Hắc Long phun ra một đám lửa hừng hực, ngọn lửa màu đen cuồn cuộn đánh về phía vô số kẻ địch.
"Bút Mặc Sơn Hà Kiếm . Thi Tửu Luận Thiên Hạ!" Hắc Nhiễm vung kiếm vào mực, giết vào trận địa địch.
Ở đằng xa, bảy thanh Tử Tinh Kiếm của Bắc Tuyết Cô Phi hóa thành bảy luồng kiếm ảnh: "Kiếm Ý Tung Hoành!"
Đương nhiên cường giả Bán Thú tộc cấp Thiên Tướng sẽ không đứng nhìn bốn người này phát uy, rối rít phát động lĩnh vực ngăn cản, đồng thời nhanh chóng quấn lấy bốn người.
"Chút tài mọn, Nhân tộc các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, quả nhiên chỉ biết trà trộn cho đủ số trong tiên quân!"
"Vạn Thú Bôn Đằng! Giết cho ta!"
"Titan Behemoth thú, giết Hắc Long cho ta!"
Lục Thần hơi híp mắt lại, thực lực của bốn người Cô Phi lại tăng lên không ít, nhưng phải đánh với nhiều người như vậy vẫn rất khó.
Trong lúc hỗn chiến, Lục Thần đảo mắt nhìn qua, đột nhiên thấy cách đó không xa đang phát sinh trận chiến quy mô nhỏ, mà trong một phe đang chiến đấu, hắn lại nhận ra mấy người.
"Tinh Trần?" Lục Thần cau mày, hắn biết Man Thiên đang liên tục nghĩ cách nhằm vào đồng bào của hắn, nhưng không ngờ đám người Tinh Trần lại ở nơi đây!