Editor: Linh Tống
Vậy mà lúc này, hai đại Thiên Tướng còn lại trong tứ đại Thiên Tướng, một đám trung Thiên Tướng, lại không có người nào dám chất vấn hắn ta.
Lục Thần thấy tướng lĩnh của các tộc ở xung quanh im miệng không nói thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bán Thú tộc kiêu căng như thế mà bọn họ vẫn có thể chịu được, thậm chí có lẽ bọn họ đã sớm biết Man Thiên muốn chiếm vị trí đại Thiên Tướng của Tứ Hải Viễn Chinh, nhưng Bán Thú tộc có Kình Kiếm tọa trấn, bọn họ chỉ có thể ngầm đồng ý với tình huống này!
"Thì ra là thế..." Lục Thần vừa lắc đầu, vừa cười: "Tốt, không phải là thực lực vi tôn sao, vậy cũng đúng lúc giảm bớt không ít phiền phức cho ta. Như vậy hiện tại, hình như việc ta phải làm chỉ có một."
Kình Kiếm nhìn xuống Lục Thần, khẽ nhếch miệng: "Không sai, việc ngươi cần phải làm là giết ta, sau đó Bán Thú tộc tùy ý các ngươi xử lý!"
"Đáng tiếc, kẻ được gọi là người mới mạnh nhất Nhân tộc như ngươi chỉ là một con kiến hôi ở trước mặt ta!"
Lục Thần cười nhạt: "Rút kiếm đi!"
"Rút kiếm? Ha ha ha ha ha, rác rưởi như ngươi còn chưa có tư cách thấy kiếm của ta! Duy Ngã Độc Cuồng, ta không ngại nói cho ngươi biết, thậm chí ngươi còn không có tư cách khiến ta di chuyển dù chỉ một bước!"
Trong sân thi đấu của liên hợp tiên quân, lúc này mọi người đều không khỏi lui lại, nhường ra vị trí cho hai cường giả này.
Lục Di khẩn trương nhìn ca ca, nàng đã lâu không quan sát lão ca chiến đấu, thế nhưng, Tứ Trọng Thiên lại không giống như xưa, chiến đấu nơi này, có thể sẽ ảnh hưởng cực lớn đến hiện thực.
Đây là một trận chiến sinh tử chân chính, mà đối thủ của lão ca lại còn là chiến thần Bán Thú tộc một tay che trời!
Cô Phi hít thở dồn dập, nhìn chiến trường không chớp mắt, cũng là người giỏi về dùng kiếm, hắn ta càng hiểu rõ sự khủng bố của cực hạn kiếm ý, cuối cùng Duy Ngã Độc Cuồng có thể phá giải hay không?
Đám người Trái Đất đã khẩn trương đến mức không thể thở nổi.
Đây là một trận chiến bọn họ chưa từng nhìn thấy, Cuồng Thần là sự tồn tại vô địch ở Trái Đất, ở trong Nhân tộc, hắn cũng là cường giả đỉnh cấp, nhưng Cửu Thiên tàn khốc ở chỗ, cho đến bây giờ, vẫn có đối thủ càng mạnh mẽ hơn xuất hiện.
Cuồng Thần có thể đi thật xa, chắc chắn cũng có ý nghĩa là người chơi Trái Đất có thể đi thật xa trong tương lai.
Đương nhiên, nếu Cuồng Thần thua trận chiến này, Bán Thú tộc một lần nữa nắm quyền, thậm chí có được quyền lợi còn lớn hơn trước, số mệnh của những người như bọn họ, nhưng người chơi Trái Đất tiến vào Tứ Trọng Thiên trong tương lai, chắc chắn đều không có kết quả gì tốt.
Đây là trận chiến liên quan đến sự phát triển của Trái Đất trong tương lai.
Trận chiến giữa hai chiến thần, quyết định sự tồn vong của hai chủng tộc!
Trung Thiên Tướng Bình Vân nhỏ giọng hỏi Tứ Hải Viễn Chinh: "Đại Thiên Tướng, Duy Ngã Độc Cuồng có mấy phần thắng?"
"Ta cũng không thể nói chính xác, ta chưa từng thấy thực lực mạnh nhất của Duy Ngã Độc Cuồng, nhưng bất kể hắn mạnh cỡ nào, nếu muốn thắng cũng khó!" Tứ Hải Viễn Chinh cau mày.
Bên trong sân, bầu không khí giống như cứng lại, hai tay bắt chéo sau lưng của Kình Thiên rủ xuống tự nhiên, nhìn ra được hắn ta sẽ chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Vô Cực Kiếm lơ lửng bên cạnh Lục Thần, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ xíu của Kình Kiếm, bất kỳ động tác nào cũng có thể là một sát chiêu!
Trái tim của tất cả mọi người căng như dây đàn!
Đột nhiên, thậm chí mọi người còn không thấy Kình Kiếm có bất kỳ cử động nào, một luồng không khí chấn động không thấy rõ đã bắn về phía Lục Thần.
Kiếm khí cực nhanh, gần như nhanh đến mức không thể dùng mắt thường để nắm bắt!
"Kiếm khí thật nhanh! Thậm chí hắn còn không cần vung kiếm chỉ, thật sự làm được đến cực hạn kiếm ý!" Cô Phi bắt được tích tắc này, đều là cao thủ dùng kiếm, hắn ta đã bị kích đầu tiên của Kình Kiếm làm cho kinh sợ.
"Không hay, tốc độ này căn bản trốn không thoát!"
Nhưng lúc này Lục Thần cũng hành động!
Hắn cũng không né tránh công kích của đối phương, hắn vừa ra tay là Lực Phách Hoa Sơn cộng thêm Vô Hạn Tam Trọng Môn!
Một người vừa ra tay là sát chiêu, một người vừa ra tay là khống chế!
Hư ảnh cực lớn của Lực Phách Hoa Sơn thông qua sự truyền tống của Tam Trọng Môn đã hoàn toàn bỏ qua khái niệm không gian, điên cuồng nhảy vọt ở xung quanh, phát sau mà lại đến trước, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Kình Kiếm!
Kình Kiếm hừ lạnh một tiếng: "Lấy công làm thủ? Lối đánh liều mạng sao? Đáng tiếc, ngươi còn kém quá xa!"
"Kình Thiên Kiếm Quyết. Phá Trận!"
Vô số kiếm khí hóa thành một luồng kiếm ảnh, trực tiếp đánh về phía tàn ảnh Lực Phách Hoa Sơn, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn vang lên, hai kỹ năng trực tiếp đụng nhau, dư uy nhấc lên một trận gió lớn.
"Lại trực tiếp triệt tiêu Lực Phách Hoa Sơn!" Cô Phi cau mày, trước đó tên chiến thần này điên cuồng nói rằng không động một bước cũng có thể đánh chết Duy Ngã Độc Cuồng, bây giờ nhìn lại quả nhiên là có vốn liếng này.
Ngay lúc Kình Kiếm phá được Lực Phách Hoa Sơn, Lục Thần cũng tránh được kiếm khí, kiếm khí đánh tới trực tiếp quét về phía sau lưng hắn, khán đài đằng xa lại gặp tai ương.
Kình Kiếm nhìn Duy Ngã Độc Cuồng một lần nữa đứng trước mặt mình, hơi híp mắt lại.
"Cho nên, ngươi cũng không phải dùng cách đánh cá chết lưới rách này, mục đích của chiêu vừa rồi là khiến ta phân tâm, để dễ tránh đi một kiếm xuyên tim của ta!"
Lục Thần thản nhiên nói: "Lưỡng bại câu thương? Chỉ dựa vào ngươi mà xứng sao? Cực hạn kiếm ý, cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Tứ Hải Viễn Chinh hơi híp mắt lại, lần giao thủ này nhìn như Kình Kiếm thể hiện ra thực lực cực kỳ khủng bố, công kích sắc bén, thậm chí có thể phá kỹ năng của Lục Thần.
Thế nhưng hình như tất cả những chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu của Duy Ngã Độc Cuồng, hắn đã sớm tính ra được, giả vờ dùng cách đấu cá chết lưới rách, trên thực tế là vì giúp mình nhẹ nhàng tránh khỏi kiếm khí của đối phương!
Bình thường những gì cao thủ thấy thường khác với người thường, ngay cả đại Thiên Tướng tự nhiên Tinh Linh Huyền Thạch Mộc Linh ở bên cạnh cũng không khỏi cảm thán.