Editor: Linh Tống
"Tiểu tử này quá ung dung, bất kỳ sơ sẩy nào ở trước mặt hắn đều trở thành then chốt xoay chuyển chiến cuộc, thật đáng sợ!"
Đại Thiên Tướng Ải Nhân Hỏa Thạch Tinh Diệu vẫn còn nhìn chằm chằm chiến cuộc: "Dù hắn xử lý chi tiết đến mức cực hạn, nhưng muốn thắng Kình Kiếm, e rằng chỉ dựa vào chút chi tiết này còn không thể làm được. Ngươi ta đều rất rõ ràng thực lực của Kình Kiếm, bây giờ hắn còn đang trêu chọc Duy Ngã Độc Cuồng!"
Là chiến thần mà bị người khác tính toán gắt gao, đây là một loại sỉ nhục đối với bản thân.
Sát ý trong mắt Kình Kiếm cực thịnh: "Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi đã thành công chọc giận ta, đừng tưởng rằng tránh được một kiếm là có thể càn rỡ trước mặt ta!"
"Kế tiếp, ta sẽ chơi đùa thật tốt với ngươi!"
"Cực Hạn Kiếm Ý. Vạn Kiếm Lưu Tinh!"
Đột nhiên, một lượng lớn kiếm khí từ bốn phương tám hướng, dùng đủ loại góc độ đồng thời bắn về phía Lục Thần.
"Ta xem ngươi làm sao phá được cực hạn kiếm ý của ta!" Kình Kiếm trợn tròn đôi mắt: "Lão tử muốn đâm ngươi thành cái sàng!"
Tốc độ của cực hạn kiếm ý cực nhanh, mắt thường khó phân biệt, Lục Thần khẽ quát một tiếng.
"Quan Thiên Mục!"
Thiên Nhãn trên trán hắn mở ra, phối hợp với khuôn mặt tà đồng kia, cả người càng giống như một tên Quỷ Tướng.
Nhưng mà, điểm mạnh của kiếm ý nằm ở chỗ có thể tùy ý thay đổi quỹ đạo kiếm khí, dù là Quan Thiên Mục cũng không thể cho ra phán đoán kỹ năng chính xác.
"Hiện tại tác dụng của Quan Thiên Mục là thông qua linh khí lưu động để nhận ra được kiếm khí, chứ không phải cung cấp dự báo về kỹ năng." Bắc Tuyết Cô Phi thì thào nói, hiện tại hắn ta đã nhập tâm vào trong trận chiến giữa các chiến thần.
Bất kể hắn ta đại diện phe nào, nhưng chiến đấu như vậy, đối với một kiếm si như hắn ta, bản thân đã rất có lực hấp dẫn.
Thông qua Quan Thiên Mục, Lục Thần có thể nắm giữ quỹ đạo kiếm khí vận hành tốt hơn, nơi đây ít nhất cũng có hơn ngàn luồng kiếm khí, di chuyển không hề theo quy luật, trước sau chằng chịt, gần như ngăn lại tất cả con đường có thể chạy trốn trong không gian.
"Hư Không Cửu Bộ!" Lục Thần hừ lạnh một tiếng, chân đạp hư không, dưới chân sinh ra vòng xoáy cỡ nhỏ, đảo loạn kiếm khí quỹ tích.
Đúng vào lúc này, Kình Kiếm đột nhiên giơ lên kiếm chỉ, khẽ quát một tiếng: "Chơi vòng xoáy ở trước mặt ta, ngươi còn kém xa lắm! Phá Toái Hư Không Kiếm!"
Trong lòng mọi người kinh hãi, người này cũng biết Phá Toái Hư Không.
Xem ra trước đây người này cũng đi ra từ trong thế giới vòng xoáy, hơn nữa thứ hắn ta lấy được không phải quyền pháp mà là kiếm pháp!
Chiến thần Bán Thú tộc sao lại không trải nghiệm truyền kỳ và cơ duyên.
Một luồng kiếm khí trực tiếp bắn đến, trực tiếp đánh về phía bắp chân của Lục Thần!
Phá Toái Hư Không vốn có hiệu quả đánh tan hư không, uy lực to lớn, Lục Thần hiểu hơn bất kỳ ai!
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không tưởng tượng được là, đối mặt với Phá Toái Hư Không Kiếm bắn nhanh đến, Lục Thần không tránh không né, trực tiếp đánh ra một chiêu Phá Toái Hư Không để đỡ lại.
Hai kỹ năng công kích siêu cao cùng nguồn gốc trực tiếp đụng nhau giữa không trung.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, thiên rung địa chấn, kiến trúc xung quanh lung lay sắp đổ, ở giữa chiến trường sinh ra quả cầu năng lượng to lớn, kỹ năng hai bên đang kéo dài tiêu hao lẫn nhau!
"Trên bản chất Phá Toái Hư Không Kiếm cùng Phá Toái Hư Không là kỹ năng giống nhau, hai bên không thể áp chế lẫn nhau, sau khi đụng nhau thì phải xem công kích của người nào mạnh hơn!" Tứ Hải Viễn Chinh trợn tròn đôi mắt: "Nhưng Duy Ngã Độc Cuồng lại so chiêu với Kình Kiếm, Kình Kiếm sử dụng kiếm ý, trừ khi Duy Ngã Độc Cuồng nắm chắc tất thắng, nếu không đụng nhau thì sẽ rất thua thiệt."
Quả cầu năng lượng to lớn ở trong sân trực tiếp nổ tung, hiện trường bị bão táp linh khí cuồng mãnh quét sạch, khán đài xung quanh trực tiếp bị hủy, hiện trường cự thạch cuồn cuộn, cuồng phong gào thét.
Nhưng vào lúc này, một luồng hồng ảnh chợt lóe lên, đã đến trước người Kình Kiếm.
"Mãnh Hổ Xuống Núi!"
Tuy Mãnh Hổ Xuống Núi là kỹ năng cấp thấp nguyên thủy nhất, thế nhưng điểm đáng sợ của nó là nằm trong tay Lục Thần!
Đối mặt với Mãnh Hổ Xuống Núi của Duy Ngã Độc Cuồng, Kình Kiếm cũng không dám đón đỡ, vội vã phát động kỹ năng di chuyển vị trí.
"Thuấn Tức Kiếm Ảnh!"
Kình Kiếm thoáng cái đã ra ngoài trăm thước, Lục Thần lại vồ hụt một cái!
Nhưng Lục Thần không truy kích, hắn đứng tại chỗ, cười như không cười nhìn Kình Kiếm: "Này, không phải đã nói ngươi không hành động sao? Sao còn chạy nhanh hơn thỏ?"
Lúc này, vô số binh sĩ, tướng lĩnh tiên quân, thậm chí tứ đại Thiên Tướng ở toàn trường đều đã kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Vừa rồi Phá Toái Hư Không đụng nhau, không hề nghi ngờ gì nữa, Duy Ngã Độc Cuồng đã chiến thắng, hơn nữa hắn còn có dư lực, trong nháy mắt quả cầu năng lượng nổ tung, hắn xuất hiện trước mặt Kình Kiếm để phát động công kích.
Nói cách khác, trong va chạm kỹ năng giống nhau, Duy Ngã Độc Cuồng chiếm ưu thế tuyệt đối!
Lúc này, sắc mặt Kình Kiếm tái nhợt, vài phút trước chém gió quá đà, hiện tại đã bị vả mặt... Chẳng những hắn ta động, mà còn động hơn một trăm mét...
Cho tới nay, hắn ta đều nói mình đang trêu đùa chiến thần Nhân tộc, nhưng sự thật là, hai lần giao thủ, hắn ta đều bị đối phương nắm mũi dắt đi!
"Ngươi, ngươi lợi dụng lúc ta hết linh khí sau khi phát động Phá Toái Hư Không Kiếm để tiến công, lúc này mới buộc ta di chuyển!"
Lục Thần cười nói: "Ta nói này chiến thần Bán Thú tộc, công pháp đánh nhau của ngươi cũng bình thường thôi, nhưng bản lĩnh cãi chày cãi cối thật sự có thể phong thần."
"Thế nào? Ý của ngươi là, ta còn phải đợi ngươi chuẩn bị xong rồi mới tiếp tục công kích? Ngươi và ta đều sử dụng Phá Toái Hư Không, linh khí đều ở trạng thái trống rỗng, sao ta có thể công kích ngươi, còn ngươi chỉ có thể chạy?"
"Ngươi nói Nhân tộc rác rưởi, vậy hiện tại ta muốn hỏi ngươi, ngươi mạnh hơn Nhân tộc ở điểm nào? Tính kế không sánh bằng ta, công kích Phá Toái Hư Không không sánh bằng ta, khắp nơi bị ta áp chế, ngươi lấy đâu ra tự tin nói Nhân tộc là rác rưởi? À, đúng rồi, da mặt ngươi thật sự dày hơn ta, điểm này ta thật sự tự ti."