Editor: Linh Tống
"Nếu ta đoán không nhầm, Duy Ngã Độc Cuồng cũng không phải công kích lộn xộn bừa bãi, hắn đang tìm kiếm nhược điểm của Thái Âm U Huỳnh!"
Vừa nói ra lời, mọi người rối rít kinh ngạc nhìn về phía lão già này.
Cô Phi kỳ lạ nói: "Xin hỏi ngài là?"
Lão nhân vung tay chặn lại: "Ta sớm đã ở ẩn nhiều năm, các ngươi không cần biết thân phận của ta. Không ngờ nhiều năm qua đi còn có thể thấy Nhân tộc xuất hiện một vị thanh niên tuấn kiệt như vậy!"
"Linh Năng Pháo của hắn gần như bao trùm cả người Thái Âm U Huỳnh, từ thân người đến đuôi rắn, hắn đang từng bước thăm dò nhược điểm của đối phương."
Lão nhân hơi híp mắt lại: "Có thể không hề từ bỏ, đồng thời vẫn duy trì đầu óc tỉnh táo trong trận chiến kịch liệt như thế, Viễn Chinh, ánh mắt ngươi không tệ, nếu hôm nay người này có thể sống sót, có lẽ tương lai có thể có thành tựu."
"Sư phụ... Tâm tính của Độc Cuồng huynh đệ thật sự có điểm hơn người."
Tứ Hải Viễn Chinh gội một tiếng sư phụ, một đám người chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Sư phụ đại Thiên Tướng Tứ Hải Viễn Chinh!
"Ngài là... Truyền kỳ đại Thiên Tướng Nhân Hoàng Hiên Viên Tử?"
Hiên Viên Tử lắc đầu: "Đều là chuyện đã qua, Giang Sơn Bối Hữu Nhân Tài Xuất, Yếu Số Phong Lưu Nhân Vật, Hoàn Khán Kim Triêu!"
"Hiện tại chỉ sợ vì Thái Âm U Huỳnh là Lưỡng Nghi Thánh Thú, có hư vô thể đặc biệt, e rằng thật sự ‘không có nhược điểm’!"
Trong chiến trường, hai bóng dáng đã nhanh đến mức cực hạn, Lục Thần lại dần rơi xuống thế yếu.
Thái Âm U Huỳnh có thể công kích không chút kiêng kỵ, nhưng Lục Thần cần vừa né tránh, vừa công kích, tinh lực tiêu hao nhiều hơn, tinh thần của nhân loại phải giữ vững cường độ vận hành cao như vậy, bản thân cũng đã vô cùng khó khăn.
"Còn chưa thử ra nhược điểm của ta sao?" Thái Âm U Huỳnh cười như điên nói: "Loại chủng tộc kém như các ngươi không thể nào hiểu được ý nghĩa của thân thể hoàn mỹ."
"Trò chơi đã trở nên có hơi nhàm chán, đã vậy, ta sẽ tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng!"
Dưới sự áp chế điên cuồng của đối phương, phạm vi hoạt động của Lục Thần càng ngày càng nhỏ, đã không thể tránh khỏi việc bị đuôi rắn cực lớn của Thái Âm U Huỳnh bao vây.
Trong giây phút Thái Âm U Huỳnh đầu đuôi nối liền, tất cả mọi người bao gồm những trận doanh không có liên quan với Lục Thần cũng đều căng thẳng trong lòng.
"Không hay, bị vây lại!"
"Thái Âm U Huỳnh sắp dùng một chiêu kia!"
"Haizz, thật ra trận chiến vừa rồi khiến ta phải nhìn tiểu tử kia với cặp mắt khác xưa, có điều hiện tại xem ra, đúng là vẫn không người nào có thể chiến thắng Thái Âm U Huỳnh... Đáng tiếc!"
Sau khi Thái Âm U Huỳnh vây quanh Lục Thần thì không hề truy kích Lục Thần, thân thể khổng lồ quấn thành một vòng, đầu đuôi nối liền, nhàn nhã lượn quanh.
Lúc này, mặc cho Duy Ngã Độc Cuồng công kích như thế nào, nàng cũng chỉ thấy giống như con mồi đã đến miệng.
"Ha ha ha ha, Duy Ngã Độc Cuồng, đừng vùng vẫy, gặp phải ta, ngươi chắc chắn phải chết!"
"Dám khiêu chiến quy tắc Cửu Thiên, vậy ngươi chỉ có một con đường, hình thần câu diệt!"
Lúc này Lục Thần cũng thu lại Linh Thần Pháo, đứng trong vòng vây của Thái Âm U Huỳnh.
Một chiêu kia, sắp tới!
Thời khắc quyết định sinh tử, cũng sắp tới!
Hít sâu một hơi, Lục Thần đột nhiên nhắm đôi mắt lại, chỉ mở ra Quan Thiên Mục.
Mọi người quan chiến thấy thế, lập tức rối loạn một trận.
"Duy Ngã Độc Cuồng đã từ bỏ, cũng đúng, loại chiêu thức hủy thiên diệt địa như Tinh Thần Diệt, người nào có thể đở nổi."
"Cuối cùng vẫn là kết thúc, ta còn tưởng rằng hắn có thể lật ra cơn sóng gì."
Thê tử Viêm Ma đã quay đầu, không nỡ nhìn nữa, nàng che kín đôi mắt của Devine: "Devine, đừng nhìn..."
Đôi mắt Devine đã tràn đầy lệ nóng, đẩy tay mẫu thân ra, mạnh mẽ nói: "Không, mẹ, ta muốn nhìn! Để ta nhớ kỹ Cuồng thúc thúc chết trận như thế nào, một ngày kia, ta muốn báo thù cho Cuồng thúc thúc!"
Viêm Ma cố nén nước mắt: "Đúng vậy, nhìn cho thật kỹ, một ngày kia, chúng ta báo thù huynh đệ cho một cách thỏa đáng!"
Tứ Hải Viễn Chinh thở dài một tiếng: "Tiểu Cuồng..."
Trấn Quốc Yên Nhiên đã lệ rơi đầy mặt, thiếu niên mà nàng vẫn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng kia đã từ bỏ sao? Không phải, đó không phải cá tính của hắn!
Nhưng bây giờ hắn còn có cơ hội lật bàn sao?
"Làm sao? Cuối cùng suy nghĩ rõ ràng? Bắt đầu từ bỏ vùng vẫy?" Thái Âm U Huỳnh điên cuồng gầm thét: "Thái Âm U Huỳnh ta sao có thể là người mà nhân loại ngươi có thể khiêu chiến!"
"Duy Ngã Độc Cuồng, đi chết đi!"
"Thái Âm Tinh Thần Diệt!"
Mặt đất dưới chân Lục Thần rầm rầm rung động, mọi người đều biết, công kích kế tiếp sẽ khủng bố giống như hủy thiên diệt địa!
Đến nay vẫn không người nào có thể ngăn cản!
Nhưng nam tử mặc áo đỏ ở trung tâm kỹ năng Tinh Thần Diệt lại làm một việc nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn ngồi xếp bằng.
Có người nghe thấy giọng nói thản nhiên của hắn.
"Thiên địa vạn vật, đều có linh khí! Dù là sinh vật hèn mọn nhất, cũng có lý lẽ tồn tại!"
"Nếu ngươi cho rằng ta không có tư cách tồn tại, ta sẽ giết chết ngươi! Nếu trời cho rằng ta không có tư cách tồn tại, ta sẽ..."
"Nghịch thiên!”
Trong khu vực rộng lớn bị Thái Âm U Huỳnh vây quanh, mặt đất lập tức hoàn toàn sụp đổ, cột linh khí phun ra mãnh liệt từ trong lòng đất, linh khí màu tím đen vô cùng vô tận bùng nổ giống như núi lửa, từ đầu đến cuối giống như dời non lấp biển, điên cuồng phun ra.
Ở nơi đây, linh khí rửa sạch tất cả những thứ trong không gian, linh khí mãnh liệt giống như không có điểm cuối, xông thẳng lên trời, đảo loạn tầng mây trên không trung, phá tan bầu trời!
Trong đầu mọi người chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ, ở trước mặt một chiêu này, còn có bất kỳ vật gì có thể sống sót sao?
Mạnh như Dã Quái Chi Vương, nếu không gặp phải Thái Âm U Huỳnh, nó hoàn toàn có thể đi xa hơn!
"Trời ạ, Tinh Thần Diệt đã hoàn toàn vượt ra khỏi khái niệm Thiên Cấp công pháp! Đây là sự tồn tại vô địch!"
"Thật ra Thái Âm U Huỳnh chỉ cần có một chiêu này, thử hỏi ai có thể thật sự chiến thắng nó?"
"Thái Âm U Huỳnh không hổ là Lưỡng Nghi Thánh Thú, lực lượng này mới là sức mạnh nghịch thiên thật sự! Duy Ngã Độc Cuồng không thể nào còn sống sót trong vụ nổ vô tận như vậy!"