Tử Di

Chương 105

" Quan Quân?" Chung Ly suy nghĩ thấu đáo liền bật thốt.

" Ngươi là ca ca Quan Nguyên!" Cho dù mang khuôn mặt giống hệt nhau nhưng khí tràng của hai huynh đệ họ Quân này lại hoàn toàn khác nhau. Nếu trước đó nàng không tiếp xúc với Quan Nguyên, có lẽ để phân biệt hai người hẳn sẽ khó khăn.

Quan Quân lạnh nhạt nhìn nữ tu trước mặt, môi hơi giật giật không nói chuyện. Hắn cúi người lôi ra rắn nhỏ, rắn vui mừng leo lên bàn tay người này. Chưa đợi vật nhỏ cảm xúc bình ổn, Quan Quân bỗng xiết chặt bàn tay, tiếng vỡ vụn vang vọng trong không khí. Đến lúc mở lòng bàn tay, xà đã biến thành một nắm bột mịn rơi xuống đất.

Chung Ly tay phải nắm xà xác ngoài thấy vậy đưa lên trước mắt xem kỹ. Đây căn bản chính là da động vật, thế nhưng bản thân yêu thú lại làm từ sáp. Người sáng tạo thứ này thật sự ngoài sức tưởng tượng.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Chung Ly ho nhẹ lên tiếng:

" Vì sao đạo hữu lại ở đây, xà có phải đạo hữu sủng vật?"

Quan Quân nhướng mày, dùng ánh mắt xem thiểu năng trí tuệ nhìn nàng hỏi:

" Sủng vật?"

" Ta thấy nó rất thân quen với đạo hữu cho nên mới đề ra chút suy đoán. Quan đạo hữu trước đó đã làm gì?" Nàng bỏ qua hắn ánh mắt cố gắng gặng hỏi.

Quan Quân nghe được cũng không giải đáp mà quay người bước đi. Hắn một lần nữa quay lưng về phía nàng nhìn lên bục cao.

Chung Ly thấy vậy cũng hướng mắt trông theo, trên bục vậy mà lẳng lặng nằm một chiếc quan tài. Nàng lại xem trên nền đất xà bột mịn, nhíu mày ngẫm nghĩ:

Hoàn toàn phát hiện không ra, chỉ cần hơi lơ đễnh một chút lập tức sự chú ý dồn về phía trên bục quan tài sẽ nhạt bớt. Ngọc quan chính là pháp bảo!

" Quan đạo hữu nhưng có phát hiện." Chung Ly suy nghĩ kỹ càng liền không sợ chết đi đến bên cạnh Quan Quân đứng.

Hắn không để ý đến nàng chỉ chăm chăm nhìn về phía bục. Chung Ly không được giải đáp vài lần liền có chút ngại ngùng sờ sờ mũi. Lại nhìn Quan Quân đứng yên lặng, nàng cũng không dám lỗ m,ãng tiến lên. Nheo mắt quan sát xung quanh, nơi đây ngoại trừ ngọc quan tài thì cất chứa đều là sáp tảng. Mùi hương màu sắc đều có đủ, hương vị hoà quyện lại thật sự khó ngửi.

" Ngài nhìn ra quan tài đặc biệt sao?" Tại sao chần chừ không tiến đến.

" Hay là, xung quanh có trận pháp." Chung Ly vừa suy đoán vừa nói chuyện.


Quan Quân lần này đã tiếp lời nàng, ba chữ " Ngươi quá phiền" bật thốt khỏi miệng khiến nàng theo sau yên lặng.

Chung Ly thở dài: Moi thông tin từ người này quá khó, nếu là Quan Nguyên thì tốt...Phải rồi!

" A, Quan Nguyên, hắn cũng đang ở tại di phủ này!" Chung Ly giống như sực nhớ ra mở miệng.

Nhìn Quan Quân khuôn mặt cuối cùng cũng có cảm xúc, nàng lại lắc đầu nói tiếp:

" Đáng tiếc ta cùng hắn thất liên, hiện giờ thực sự không biết đạo hữu đệ đệ đang ở đâu." Đối chọi với ánh mắt sốt ruột của Quan Quân, Chung Ly nghiêm túc nói thêm.

" Cùng ta đi tìm." Người này đen mặt muốn bắt lấy bả vai nàng.

Chung Ly nhanh nhẹn tránh đi hắn bàn tay lắc đầu:

" Ra ngoài quá nguy hiểm. Di phủ lớn như vậy muốn tìm kiếm một người không dễ."

Quan Quân tức giận nhìn nàng, muốn nói chuyện liền bị Chung Ly cướp lời:

" Tại hạ cho rằng nắm giữ được di phủ này, tìm kiếm người không phải sẽ dễ dàng hơn? Đạo hữu có thể bình tĩnh suy xét một chút." Ngươi cmn định lôi theo ta loạn đâm đầu trong di phủ? Quả nhiên đối với hắn, đệ đệ vô cùng quan trọng.

Quan Quân thu lại kiếm, hắn nghe vào liền trở về dáng vẻ lạnh nhạt tiến lại gần ngọc quan tài. Chung Ly tò mò theo phía sau, nàng cũng suy đoán rằng ngọc quan này hẳn có liên quan đến di phủ chủ nhân.

Nếu chủ nhân nơi này đã ngã xuống vậy người điều khiển tượng sáp hoạt động lại là kẻ nào? Nàng ngẫm nghĩ, ánh mắt lại dõi theo mỗi cử động của người trước mắt.

Quan Quân không phải người sáp, khí tức không thể làm giả. Hơn nữa vị này mới bao nhiêu tuổi? Trước đây không thể từng xuất hiện tại bí cảnh, hắn là người thật không sai!

Cách quan tài còn chưa đến mười bước chân đột nhiên Quan Quân ra tay. Kiếm dọc theo mép bậc thang xẻ ra một đường. Không khí quanh thân kiếm dao động mạnh mẽ, kiếm rung lắc không ngừng. Vài âm thanh vỡ vụn hiện ra, trận pháp đã bị dùng lực phá vỡ.

Chung Ly yên lặng chứng kiến, thấy Quan Quân bước lên bậc thang đầu tiên liền dừng lại. Hắn lôi ra một mặt trận bàn đặt xuống. Thêm vào linh thạch khởi động, ánh sáng xanh lam từ từ lan rộng xen lẫn trận pháp vô hình tiếp theo.


Nàng nín thở cảm nhận động tĩnh trong không khí, thật sự không biết vài bước tới ngọc quan tài còn có thể có bao nhiêu trận pháp.

Suy nghĩ vừa mới loé lên, Quan Quân đã phá giải trận pháp tiếp theo. Người này thủ pháp thành thạo, hẳn chính là người trong nghề. Nhìn lại nàng, hiện giờ chỉ có thể bày ra đơn giản trận pháp, phá trận đạo phức tạp là không thể nào.

Nhìn họ Quan càng lúc càng tiến gần quan tài, mỗi một bước đi trận pháp đều vỡ nát dưới chân.

Người này am hiểu phá trận như vậy sao? Đang lúc suy tư thì Quan Quân mở miệng gọi nàng.

" Đưa ta xà xác."

Chung Ly đảo mắt một vòng, không trả lời mà từ từ bước đến gần hắn. Sống lưng Quan Quân thẳng tắp, sắp bị nàng chạm tới liền quay người lại gạt ra.

" Làm gì?"

Nàng thản nhiên đáp:

" Không phải đạo hữu bảo ta đưa đến rắn xác?" Nói xong tay phải mở ra, đích thị là thứ hắn đang cần.

Quan Quân đen mặt nhận lấy, trận bàn một lần nữa khởi động. Trung tâm đặt lên đồ vật, ánh sáng lam nhạt càng có vẻ nặng nề, chậm chạp xen lẫn ngăn cách trận.

Nhìn trận văn thi thoảng hiện lên, Chung Ly giật mình nói:

" Còn có trận văn, ngươi có thể phá giải sao?"

Quan Quân không trả lời nàng, sắc mặt nặng nề thi pháp. Hai tay nắm lấy trận bàn độ cao tập trung, thi thoảng hắn lại điều chỉnh góc độ, độ nhập linh khí.

Chung Ly càng nhìn càng mơ màng, càng xem càng mắt thèm, am hiểu trận pháp thật tốt!

Chờ rất lâu, dị biến cũng không xảy ra, Quan Quân mồ hôi đầm đìa thu về trận bàn. Thở ra một hơi, trực tiếp ngồi xuống bậc thang cuối cùng đả toạ. Chung Ly một bên yên lặng đứng, thấy hắn đã kiệt sức nàng liền lại gần trận pháp xem xét, không thể để người khác cố gắng nàng lại nhàn nhã hưởng thành quả!


Dùng kiếm đề qua, lực cản vô cùng lớn, bày ra từ đầu đến giờ đều là phòng ngự trận, phẩm chất lại khác biệt nhau. Đây là thực sự muốn ngăn cản người tiến đến hay chỉ đơn giản là tạo ra thử thách vượt ải?

" Tam giai trận pháp, còn có trận văn. Để ngăn cản trúc cơ trung kỳ tu sĩ là dư dả." Nàng đánh giá nói.

" Xà vừa rồi hẳn chính là kỹ phẩm cao nhất của chủ nhân nơi này, ngươi đáng nhẽ không nên bóp nát nó. Xác ngoài hiện tại hiệu quả không lớn." Chung Ly gảy lên mềm oặt xà da lắc đầu.

Nói xong nàng cắm kiếm xuống đất rồi ngồi xổm bên cạnh tiếp tục suy đoán:

" Trong vòng hai mươi dặm tơ tín hiệu sẽ báo động nhưng tơ trên tay ta và Quan Nguyên đạo hữu đều không phát hiện có thêm người xuất hiện."

" Lúc sau tiến vào bí cảnh chút pháp bảo tín hiệu này đều biến không linh. Quan đạo hữu hẳn là sớm đã tiến vào nơi này, con đường cũng khác với chúng ta." Chung Ly chống cằm nói.

Quan Quân thu công, mắt nhìn thẳng đến nàng đáp:

" Ngươi muốn gì? Trách ta lỗ m,ãng phá huỷ đồ vật có thể giúp ngươi giải sáp độc trên người?"

" Sáp độc? Quan đạo hữu nói chính là thứ này?" Chung Ly cười nhạt giơ lên cánh tay đã bị sáp bao phủ một nửa.

Quan Quân nghe xong chỉ nhàn nhạt liếc nàng sau đó tiếp tục đả toạ. Chung Ly vuốt ve cánh tay trái, nhìn lên phía quan tài ngọc nghĩ thầm: Không muốn chết, phải mau mau nghĩ cách.

Giơ lên hai tay, một bên đang dần dần sáp hoá, bên còn lại đang không ngừng phát ra ánh sáng.

Nếu có một mồi lửa độ nhập tay trái hẳn có thể thi đua toả sáng với phiến lá này~

Suy nghĩ một hồi, Chung Ly lần nữa đứng dậy, đặt hai bàn tay lên trận pháp. Trận pháp đang yên lặng lúc này bắt đầu rung động. Bên phía tay phải ánh sáng dần bị cắn nuốt, từng tia sáng chạy ngược về phía trung tâm trận. Trái ngược lại, cánh tay trúng độc sáp lúc này đột nhiên lan rộng nhanh chóng, chẳng mấy chốc bả vai trái của nàng đã bị sáp phủ kín.

Chung Ly muốn rút về hai cánh tay nhưng không thể, trận pháp đã hút chặt nàng.

Đang lúc nguy cấp, bên eo đột ngột bị một lực tác động mạnh, cả người Chung Ly tách khỏi trận pháp bay ra xa rơi thẳng vào đống sáp tảng gần đó.

Eo đau đớn, cũng may không bị gãy xương. Nàng cứng nhắc đứng dậy, tay phải còn có thể hoạt động nhanh chóng rút ra kiếm lao đến nơi ánh sáng bị thu về.

Tia sáng đỏ chạy dọc trận pháp sau đó quy về một điểm, hẳn đó chính là mắt trận. Không suy nghĩ nhiều, nàng đã nhận định liền lao tới. Kiếm trong tay dồn nét toàn bộ sức lực đâm đến.

Mũi kiếm cách nơi đó chỉ còn một gang tay thì một làn sóng xung kích quét đến thổi bay nàng ra sau.


Chung Ly vội vàng ổn định hạ xuống phía cuối bậc thang.

Quan Quân ở một bên hiểu ý cũng vội rút ra kiếm chém đến. Giống như nàng vừa rồi, khi kiếm khí gần chạm đến mắt trận liền bị một cơn gió quét ngang.

Quan Quân thu kiếm đứng thẳng, nhìn về phía nàng ra hiệu tiến lại gần.

Chung Ly nắm kiếm đề phòng hắn, cũng không có nghe lời đi đến mà lắc đầu nói:

" Ta hiểu ý ngươi, nhưng không thể thử thêm trừ khi sáp độc trên người ta có thể giải."

Quan Quân đen tối hai mắt nhìn nàng, kiếm nâng lên lại hạ xuống. Cuối cùng hắn lạnh nhạt cất tiếng:

" Ta có thể giúp ngươi giải độc."

Chung Ly ngỡ ngàng nhìn hắn sau đó cảm xúc này lập tức bị phẫn nộ thay thế. Nàng nhắm lại hai mắt cố gắng điều hoà cơn giận, người này cùng ta không thân, cho dù hắn giấu diếm thì thế nào, tu luyện người bản chất vốn có là lạnh nhạt, hắn không có nghĩa vụ phải cứu ta! Đều là lợi ích trao đổi mà thôi.

" Cảm ơn." Chung Ly mở mắt, bình tĩnh đối diện Quan Quân nói.

Nàng đi đến cạnh hắn, tay trái bất ngờ bị bắt lấy. Chung Ly không phản kháng mà lặng yên nhìn Quan Quân chữa trị. Chỉ thấy hắn đổ xuống một chất lỏng màu trắng xám, sau đó vẽ thành một chữ "Giải", trong miệng lại lẩm bẩm niệm chú. Tay trái nàng qua một lượt thao tác cũng từ từ có cảm giác, máu trong cơ thể đã bắt đầu chảy xuôi đến.

Chờ đợi không lâu, đến khi Quan Quân dừng niệm chú, tay trái nàng đã trở lại bình thường. Chung Ly rụt tay về, một đấm tiếp đón mặt hắn.

" Cảm ơn." Nàng tươi cười cực mỹ cảm tạ một lần nữa.

Quan Quân gò má phải đỏ lên, hắn bình tĩnh đứng dậy phủi bỏ bụi bặm trên người đi đến trận pháp tiếp tục phá giải.

Chung Ly ôm kiếm đứng đợi một bên, thấy lần này thủ pháp của người này đã càng lúc càng ảo diệu. Đôi tay thậm trí đã xuất hiện tàn ảnh, trận văn lúc ẩn lúc hiện bên trên trận pháp cũng dần tan rã.

Nàng nhắm thời cơ chính xác, lao đến đưa tay chạm vào pháp trận. Ánh sáng đỏ lập tức bị kéo đến mắt trận. Quan Quân mặt không đổi sắc di trận bàn đến trung tâm. Một tiếng "Phá", mắt trận thổi quét ra một dòng khí mạnh mẽ lao đến trận bàn. Nhưng pháp bảo phẩm chất cao, nó chỉ rung động nhẹ rồi lập tức cắn nuốt mắt trận.

" Thành." Quan Quân lẩm bẩm.

Chung Ly rút tay về nhìn thẳng đến quan tài ngọc, nó phát ra ánh sáng cực mỹ, kèm theo còn có mùi hương kỳ lạ.

Đang lúc ngẩn ngơ, một tiếng động lớn đột nhiên đánh thức nàng.

Bình Luận (0)
Comment