Tử Di

Chương 139

" Hoắc Kiến rời khỏi đã ba ngày." Chung Ly ngồi đối diện hai người bàn bạc.

" Trước đó, Hoắc sư đệ có điều gì kỳ lạ?" Tần Xuyên hỏi nam tu Bùi Thải.

" Hoắc sư thúc tương đối giận dữ. Nói là sẽ nhanh chóng giải quyết rồi quay về cùng mọi người hội hợp." Bùi Thải hai mắt ảm đạm trả lời. Bản thân hắn khi đó cũng có dự cảm không tốt, nhưng vẫn là không ngăn lại Hoắc Kiến.

" Đi tìm người sao?" Chung Ly hỏi ý kiến hai người.

" Đi, truyền tống trận chỉ còn thiếu hai người, rất nhanh sẽ khởi động." Tần Xuyên đứng dậy dẫn đầu rời khỏi động phủ.

...

" Hạc giấy gửi đi đều không có hồi âm." Bùi Thải thu lại pháp quyết nói.

Các nàng đã hỏi thăm sự vụ mấy ngày nay xảy ra có khả năng liên quan đến Hoắc Kiến nhất nhưng đều vô tin tức.

" Vậy tách ra tìm kiếm." Tần Xuyên chỉ rõ.

Ba người phân tán là lúc Hoắc Kiến ở trong đình viện hoa lệ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Trước ngực đau nhói, hắn kiểm tra một chút thân thể thương thế. Cử động nhẹ đã lập tức đánh thức người bên cạnh.

Hoa Uyển Đình đang chợp mắt bên cạnh giường vội vàng ngồi thẳng, chăm chú nhìn người vừa mới tỉnh lại.

Trước đó Hoắc Kiến lục phủ ngũ tạng đều bị thương, hôn mê là do hít vào an thần hương.

Nếu không dùng ra chút thủ đoạn khiến hắn bất tỉnh, e rằng nàng không thể đơn giản giúp hắn điều trị thương thế.

Hoắc Kiến cũng phát hiện Hoa Uyển Đình, đôi mắt tĩnh lặng lại chẳng hề phản chiếu hình dáng của nàng.

" Ngươi làm vậy là muốn chuộc tội?" Hắn cất giọng khàn khàn hỏi.

" Không, ta chưa từng có lỗi với ngươi, vì sao phải chuộc?" Hoa Uyển Đình thẳng thắn quyết đoán nói.

" Hoắc An hiện giờ rất an toàn, nhưng con bé không thể đi cùng ngươi. Hoa gia để ngươi sống đến hiện tại không thể không có ngươi nhược điểm." Nàng cứng rắn nói thêm.

Hoắc Kiến nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, sắc mặt kìm nén phẫn nộ.


Cuối cùng hắn cũng không ra tay, chỉ nghiêng người rời khỏi giường gằn từng tiếng:

" Hoắc An từng yêu quý ngươi như thế nào, Hoa Uyển Đình ngươi còn nhớ?"

" Ta tất nhiên nhớ, ta sẽ bảo vệ Hoắc An, con bé từ nhỏ đã chạy theo ta tu luyện. Hiện giờ cũng sẽ như vậy!"

" Ra là vậy, Hoắc An không phải mất tích mà là do Hoa gia các ngươi bắt đi. Ta sớm nên nhận ra." Hoắc Kiến nắm kiếm khó thở nói.

Hoa Uyển Đình cũng siết chặt nắm đấm, lời nói ra lại tuyệt tình vô cùng:

" Hoắc công tử nên nhớ cho dù gia nhập Thanh Hà tiên tông thì ngươi cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích từ gia tộc."

Thấy sắc mặt Hoắc Kiến tái nhợt, Hoa Uyển Đình lập tức gợi nhớ lại quá khứ, ánh mắt mang theo buồn bã cùng đau thương.

Nàng hơn hắn sáu tuổi, từ nhỏ hai gia tộc đã đính ước. Hoa Uyển Đình chín tuổi khi đó là lần đầu tiên gặp Hoắc Kiến, tiểu hài tử ba tuổi mập mạp lại đáng yêu. Nàng cùng hắn dần lớn lên, mỗi ngày tu tập xong đều thích tìm hắn chơi đùa. Hoắc Kiến khi đó ngoan ngoãn lại nghe lời, bị nàng trêu trọc cũng chỉ dám trộm ấm ức. Tưởng rằng cứ mãi vui vẻ cùng nhau lớn lên như vậy, hắn khi trưởng thành cũng có thể cùng nàng thành gia lập thất. Nhưng số phận trêu ngươi, Hoắc Kiến tám tuổi là lúc phải đối mặt với biến cố thay đổi cả cuộc đời. Hoắc gia gia chủ cùng thê tử cũng chính là Hoắc Kiến thân sinh cha mẹ đã bị ám sát, cùng nhau vĩnh viễn ngã xuống. Chủ mưu chính là Hoắc gia người, càng đáng buồn là Hoa gia của nàng cũng góp tay trong biến cố cuộc đời hắn, ném xuống một viên đá lại cùng lúc chặt đứt mối lương duyên của hắn và nàng. Hoa Uyển Đình mới chỉ mười bốn tuổi, tu luyện không tới, thiên phú bình thường cho nên tiếng nói trong gia tộc gần như bằng không.

Nàng chỉ có thể đứng ngoài chứng kiến tám tuổi tiểu hài một đêm trưởng thành, mang theo muội muội Hoắc An mới chỉ ba tuổi cùng nhau trốn chạy khỏi gia tộc.

Ám sát tất nhiên là có, Hoắc lão tam thời điểm ấy chính là muốn diệt cỏ tận gốc. Đáng nhẽ đôi huynh muội Hoắc gia sẽ phải chết trong một đêm tuyết đông lạnh lẽo nhưng số phận lại để nàng gặp được họ.

Hoắc Kiến hơi thở thoi thóp nằm trên nền tuyết mê man nắm lấy gấu váy nàng, đẩy Hoắc An đã ngất xỉu trong lòng ngực đến. Hắn có lẽ không biết người hắn cầu cứu là ai nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng muốn cứu sống muội muội.

Hoa Uyển Đình đã khóc, khóc cho số phận đứa trẻ nàng dành hết tình cảm yêu quý, hy vọng hắn lớn lên suôn sẻ, trở thành đại trượng phu mạnh mẽ. Hiện giờ đứa bé tám tuổi ấy sắp mất đi nửa cái mạng. Nàng lực bất tòng tâm nhưng càng không thể mang hắn trở về Hoa gia. Tận lực cứu chữa cả đêm, vết thương Hoắc Kiến quá đỗi nghiêm trọng, đan dược bình thường đều vô tác dụng.

Cứ nghĩ rằng, nàng sẽ phải tạm biệt người bạn thời thơ ấu như vậy.

Nhưng may thay số phận Hoắc Kiến chưa tận, Hoắc lão gia vừa lúc thành công đột phá, thoát khỏi bế quan, biết được sóng gió ra tộc liền tìm trở về Hoắc gia huynh muội.

Hoa Uyển Đình vẫn còn nhớ, Hoắc lão bộ dáng gấp gáp không hề giống một vị nguyên anh chân quân, đáp xuống liền vội vàng mang đi hai đứa cháu nội. Trong ánh mắt nhoè nước của nàng, lưng Hoắc Kiến ông nội còng xuống, cả người cũng giống như đột nhiên trở lên già nua.

Sau đó, nàng biết được Hoắc Kiến đã bình an. Thật tốt, phu quân tương lai của nàng vẫn sống sót.

Hai năm sau đó, Hoa Uyển Đình chỉ dám yên lặng dõi theo Hoắc Kiến, tham dự vào mỗi điều nhỏ nhặt hắn làm, vụng trộm quan sát hắn tu luyện mỗi một ngày. Nàng có lẽ đã sắp tàu hoả nhập ma rồi, nhớ mong tha thiết nhưng lại không dám gặp mặt đối phương.

Chỉ có Hoắc An, từ khi biết đi đã là cái đuôi nhỏ chạy theo nàng. Con bé ba tuổi cùng ca ca gặp biến cố lại vẫn là dáng vẻ hồn nhiên. Mỗi lần nàng vụng trộm ngắm nhìn Hoắc Kiến đều là bị Hoắc An phát hiện.

Những lúc như vậy nàng liền dẫn con bé đi chơi, mua đồ ăn ngon dỗ dành, hy vọng con bé giúp nàng giữ bí mật. Hoắc Kiến có lẽ không biết cũng sẽ vĩnh viễn không biết từng có một thiếu nữ xấu xa lại hèn nhát, chỉ dám vụng trộm ngắm hắn như vậy. Đến giờ nàng vẫn thắc mắc vì sao bản thân lại không dám đối diện hắn. Có lẽ...chính là không muốn thấy khuôn mặt căm hận của hắn với nàng.


Chín mười tuổi là độ tuổi đáng nhẽ vẫn còn có thể ham chơi nhưng Hoắc Kiến đã thật sự trưởng thành. Hắn biến thành dáng vẻ nàng tượng tưởng ra của mười năm sau, thật sự kỳ lạ, nàng vậy mà không biết từ khi nào đã thích đứa trẻ cùng nàng lớn lên này.

Nói ra thật ngại ngùng, nàng muốn đợi hắn lớn chút rồi bày tỏ tâm tư. Cho dù hôn ước hai nhà đã huỷ bỏ thì nàng vẫn muốn là chính mình, dám yêu dám hận.

Nhưng vòng xoay của số phận, thật sự vô cùng khó nắm bắt. Chệch hướng một lần lại cũng sẽ có lần hai, Hoắc gia duy nhất Nguyên Anh chân quân - cũng là người duy nhất che chở cho Hoắc Kiến lại đã yên lặng ngã xuống.

Nghe nói vì nguyên anh chưa tới, lại ra sức đột phá, tu vi tăng nhưng tuổi thọ đã tận. Nàng khi đó thấy Hoắc lão gia, tử khí cảm nhận được chính là thật sự.

Hoắc Kiến lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy đau khổ, tính mạng bị đe doạ.

Hoa Uyển Đình thời điểm đó biết được liền không màng ngăn cản của phụ mẫu chạy đến Hoắc gia. Nàng chui qua lỗ cẩu, chật vật nấp sau một tảng đá quan sát.

Hoắc An năm tuổi đang ở một bên khóc còn Hoắc Kiến đang bị con cả của Hoắc gia chủ cũng chính là Hoắc tam gia giết huynh đoạt vị năm đó đánh đập.

Nàng cắn chặt răng, đôi con ngươi tràn ngập lửa giận, thật sự rất rất muốn xông ra. Nhưng lý trí vẫn còn, nàng chỉ có thể đợi đám người nhục nhã Hoắc Kiến rời khỏi mới dám trở ra.

Hoắc Kiến sớm đã bị đánh bất tỉnh, Hoắc An đang lay người hắn nức nở.

Hoa Uyển Đình đi đến, con bé liền dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng.

Nàng biết, nàng đã không thể tiếp tục đứng nhìn, xương cốt nàng chẳng thể hèn nhát mãi như vậy được nữa.

" Hoắc An, giữ bí mật giúp tỷ được không? Đừng để ca ca muội biết."

" Hoa hoa tỷ, An nhi sẽ nghe lời. Tỷ mau cứu ta ca ca đi." Giọng nói non nớt khiến tâm nàng mềm nhũn.

Giúp Hoắc Kiến trị thương, lại sắp xếp một chút nàng liền mang theo Hoắc An rời khỏi.

Lúc đi, tiểu cô nương luyến tiếc ca ca vô cùng nhưng vẫn quyết tâm không muốn trở thành gánh nặng của hắn.

Nàng hai năm qua không phải chỉ một mực tu luyện mà cũng đã bắt đầu gây dựng được một tiểu thế lực của mình.

Cha mẹ có năng lực nhưng lại không thích tranh đấu, Hoa gia so với Hoắc gia thì càng phức tạp.

Nếu phụ mẫu không ra sức đứa con gái này sẽ giúp họ làm thay.


Lần lượt, nhị phòng tam phòng đồng loạt gặp sự cố.

Vài vị thiếu gia tiểu thư của nhị thúc và tam thúc đều lần lượt gặp vấn đề, đan điền huỷ, tu vi bị phế bỏ, thần thức thương tổn trở lên điên loạn... Xôn xao tất nhiên là có, Hoa gia lúc đó không khí đè nén đáng sợ vô cùng.

Nhưng Hoa Uyển Đình nàng lại không sợ. Nói ra thì có chút buồn cười, nàng tu luyện con đường chậm chạp nhưng bản lĩnh gia đấu lại đặc biệt mạnh.

Thủ đoạn nàng dùng ra kín kẽ vô cùng, trong gia tộc ngoại trừ thân sinh phụ mẫu của nàng thì không có người phát hiện.

" Đình nhi, sao con lại trở lên như vậy?" Mẫu thân khó thở lại thất vọng nhìn nàng.

" Mẹ, con tất nhiên là muốn tốt cho hai người. Vị trí gia chủ đáng nhẽ phải thuộc về cha lại bị tứ thúc cướp mất."

" Con, đứa con gái bất hiếu này. Chỉ vì như vậy mà con hại huynh đệ tỷ muội của mình sao?"

" Nhị thúc tam thúc bắt tay cùng gia chủ đè áp cả gia đình chúng ta. Bao nhiêu năm nay tài nguyên tu luyện của cha mẹ đều dần bị cắt giảm. Nếu không phải do cha liều mạng ra ngoài tìm kiếm kỳ ngộ thì đại phòng chúng ta sớm đã bị đào thải."

" Con...con..." Mẫu thân đau lòng nhìn Hoa Uyển Đình.

" Con sẽ là nữ nhi gia chủ của Hoa gia." Giọng nói hồn hậu sau lưng nàng xuất hiện.

Hoa Uyển Đình cuối cùng cũng mỉm cười, nàng quay đầu nhìn nam tử đang đi đến:

" Cha, cuối cùng người cũng quyết định."

Đại lão gia xoa đầu nàng nói:

" Những kẻ bắt nạt con xứng đáng nhận trừng phạt. Ta đã để Đình nhi của ta chịu khổ rồi."

" Hiện giờ vẫn chưa muộn. Cả gia đình ta vẫn có một con đường ra, chỉ cần nắm lấy vị trí gia chủ Hoa gia. Cha mẹ, hai người sẽ cùng với Đình nhi chứ?"

...

Hoắc Kiến tỉnh dậy, Hoắc An đã không ở bên người. Đau khổ tìm kiếm, giống như biến thành một con thú phát điên. Quay về rách nát viện thấy tờ giấy nhắn nhủ tiểu An nhi của hắn để lại càng là rằn vặt đau lòng: 'Ca ca, An nhi vẫn tốt, sẽ rời đi để ca ca không còn gánh nặng. Ca ca phải thật tốt thật tốt.'

Bị đánh đập bị nhục mạ nhưng hắn vẫn cắn răng sống tiếp, hắn muốn tìm về muội muội ruột thịt.

Hoắc lão tam đắc thế, nhưng lại chưa xuống tay trực tiếp với Hoắc Kiến bởi vì hắn đã là gia chủ. Ngoài quyền lực thì đó chính là danh tiếng, không cần Hoắc Kiến chết chỉ cần nuôi hắn thành phế vật.

...

" Sắp tới đại hội tuyển chọn các tông đều sẽ tề tụ."


Hoa gia chủ vuốt v e đầu Hoa Uyển Đình nói.

Trong cuộc chiến gia tộc, giống như Hoắc tam gia, cha của nàng cũng đã chiến thắng. Cha mẹ thiên phú tu luyện cao, lại có nàng từng bước lên kế hoạch phía sau, đánh đổi không ít cuối cùng cũng đoạt lại được vị trí đã đánh mất.

" Hoắc Kiến cũng đã mười tuổi có hơn, tham gia lần này liền vừa vặn." Nàng lẩm bẩm.

" Hoắc An mới năm tuổi, hiện giờ chưa phải lúc xuất đầu, chưa nói đến cạnh tranh không lại. Cho dù thành công tiến tông môn, năm tuổi tiểu hài vẫn chưa thể tự chăm sóc bản thân." Mẫu thân nàng ở một bên nói.

Phải rồi, Hoắc An đến nhà nàng, nàng nhận con bé làm nghĩa muội. Cũng may cha mẹ từ ái, cũng rất quan tâm An nhi.

Nàng trở về viện, Hoắc An tung tăng chạy đến sà vào lòng nàng nói:

" Đình tỷ tỷ sẽ tham gia tuyển chọn sao? An nhi sẽ rất nhớ ca ca và tỷ tỷ."

" Ai bảo em ta sẽ gia nhập tông môn?"

" Là Xuân Thu tỷ tỷ nói với muội." Hoắc An hai mắt mở to nhìn nàng.

" Đừng nghe Xuân Thu, tỷ tỷ sẽ ở bên cạnh chăm sóc An nhi. Chúng ta sẽ cùng tu luyện được không, cũng sớm ngày gặp lại ca ca."

" Được, tỷ tỷ phải giữ lời nha."

...

Hoa Uyển Đình quyền lực cùng nhân lực đều có, giúp một thiếu niên mười tuổi trốn khỏi Hoắc gia tham dự đại hội tuyển chọn tất nhiên không khó.

Nhưng nàng lại cảm thấy cứ như vậy giúp hắn sẽ khiến Hoắc Kiến không an tâm.

Thế là Hoắc gia ngày hôm đó lửa cháy lớn, còn là một loại linh hoả vô cùng khó dập.

Hoắc Kiến cũng đủ thông minh, nhân cơ hội rối loạn liền rời khỏi Hoắc gia. Trên đường hắn vừa hay đụng phải thủ hạ của nàng, cũng biết được đại hội tuyển chọn chính là ngày hôm nay.

Hoắc Kiến thiên phú vô cùng tốt, tốt đến mức khiến các huynh đệ Hoắc gia đều phải ghen tỵ đỏ mắt.

Để giữ tính mạng hắn, nàng trước lúc mang đi Hoắc An đã để hắn nuốt xuống một loại bí dược. Kiểm tra thì giống như đan điền bị huỷ, linh căn thác loạn.

Đến hiện tại, dược liệu công hiệu cũng đã biến mất, may mắn tên ngu ngốc Hoắc đại thiếu gia kia không một lần nữa kiểm tra đan điền hắn.

Hoa Uyển Đình mang theo Hoắc An lén lút theo sau Hoắc Kiến. Cũng tận mắt thấy hắn được Thanh Hà pháp bảo đưa đi.

" Tỷ tỷ, mong ca ca tu luyện thật tốt. An Nhi muốn cùng ca ca thật nhanh thật nhanh đoàn tụ."

" An nhi ngoan, tin tưởng ca ca."

Bình Luận (0)
Comment