Tử Di

Chương 140

Hình bóng thiếu niên năm ấy và hiện giờ hợp lại làm một, cùng Hoa Uyển Đình mặt đối mặt.

Hắn đã trưởng thành, cũng trở thành dáng vẻ mà nàng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.

..

Bảy năm, Hoa gia nhiều lần biến động, tứ thúc may mắn đoạt được kỳ ngộ một lần nữa quật khởi.

Cha chỉ đành nhường ra vị trí gia chủ để bảo toàn mẫu thân và nàng.

Tứ thúc cùng gia chủ Hoắc gia cấu kết làm việc xấu mọi người đều biết. Hoắc gia nhận được tin Hoắc Kiến gia nhập Thanh Hà liền càng nổi lên sát ý.

Nhân lúc còn sớm muốn tiêu diệt hắn, nếu để thiếu niên tu luyện thành công trở về, e rằng đó chính là ngày tận diệt của Hoắc gia.

Cho nên Hoắc Kiến đặt chân đến lân cận thành trì một khắc liền đã bị chú ý, may mắn tiểu nha hoàn thân cận của nàng đi mua sắm vật tư đã trước tiên phát hiện. Xuân Thu theo nàng từ nhỏ, đối với người trong lòng nàng tất nhiên cũng nhớ kỹ.

Cũng may nàng là người đầu tiên phát hiện hắn, không phải Hoắc gia hay Hoa gia.

Gửi đi một bức thư, dùng Hoắc An kêu gọi Hoắc Kiến lộ diện cùng nàng gặp mặt. Nàng muốn báo cho hắn tình hình, cũng mong hắn trước tiên nhận biết được nguy hiểm. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn có lẽ là...nàng muốn gặp hắn.

Nhưng che dấu tốt như vậy, Hoắc Kiến vẫn bị Hoa gia phát hiện. Nếu đã hợp tác tất nhiên Hoa gia chủ phải bày ra thành ý với Hoắc gia. Hoắc Kiến bị đuổi giết, lại bị thương nặng. May mắn người của nàng đến kịp lúc mang hắn trở về. Có lẽ do bị thương, Hoắc Kiến đã nhận định Hà thúc với người đuổi giết hắn chính là đồng bọn.

Hà thúc giống như một nửa sư phụ nàng, lại đối với nàng thương yêu vô cùng. Cho nên phản ứng khi gặp tiểu tử nàng chút hết tâm can liền có chút không thích.

Hoắc Kiến à Hoắc Kiến, ngươi quả thật là tâm bệnh của mọi người.

———

" Ta hiện tại không còn quá nhiều quyền lực trong Hoa gia nhưng bảo vệ Hoắc An vẫn dư dả. Chỉ là ngươi không thể gặp lại con bé, gia chủ phát hiện tất sẽ chỉ có con đường chết." Hoa Uyển Đình quay trở về hiện tại cùng Hoắc Kiến nói. Chỗ ở của Hoắc An hiện giờ vẫn đang bị người giám sát, người của nàng đều đã điều ra ngoài giả vờ tìm kiếm Hoắc Kiến.

..

Hoắc Kiến hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Hoa Uyển Đình nói:

" Hoa gia các ngươi không phải một giuộc. Còn giả vờ trước mặt ta?"

" Hoắc Kiến ngươi ngu ngốc hay là ngây thơ? Hoắc gia các ngươi chia bè kết phái, đấu đá lẫn nhau. Ngươi nghĩ rằng chỉ có duy nhất gia tộc ngươi như vậy?"

" Ngươi là nói, hại chết phụ mẫu ta, ngươi chính là không liên quan." Hoắc Kiến ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.

" Đó là đương nhiên, Hoắc Kiến khi ngươi biết được những gì ta đã làm cho ngươi. Hy vọng lúc đó thái độ của ngươi với ta sẽ khác!" Hoa Uyển Đình nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa liền trịnh trọng nói.

Hoắc Kiến cũng phát hiện có người đến, chỉ trầm mặt nhìn Hoa Uyển Đình. Tay cầm kiếm lại đã khởi động sẵn linh khí, cảnh giác vô cùng.


Hoa Uyển Đình lắng nghe một chút, tiếng gõ cửa nhịp nhàng, vừa lúc năm lần liền dừng lại.

Nàng thở nhẹ, rồi quay sang nhìn Hoắc Kiến:

" Người của ta đã quay về, ngươi cần lập tức rời khỏi. Ta muốn nhắc nhở ngươi, Hoa gia hợp tác cùng Hoắc gia, đều muốn giết ngươi. Ngươi hành tung nếu bại lộ ắt sẽ gặp đuổi giết không ngừng."

Cửa mở ra, vài người áo đen xuất hiện, Hoa Uyển Đình liền ra lệnh họ chờ một bên.

Đưa đến cho Hoắc Kiến một tấm mặt nạ:

" Đeo thứ này, tạm thời che dấu khí tức. Nhanh chóng rời khỏi toà thành này."

Hoắc Kiến nhìn nàng đầu rò xét, cuối cùng cũng giơ tay nhận lấy.

" Hộ tống thiếu gia an toàn rời khỏi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ liền tự đoạn tay mình dâng lên đi." Hoa Uyển Đình giọng nói lành lạnh. Vài người áo đen đều cúi người nghiêm túc nhận lệnh.

Hoắc Kiến đi được vài bước liền quay đầu nhìn Hoa Uyển Đình:

" Ngươi đã thay đổi."

" Phải ta sớm đã thay đổi từ chín năm trước. Hoa Uyển Đình và Hoa gia không phải là một, ngươi hãy nhớ kỹ."

...

Hoắc Kiến rời đi, Hoa Uyển Đình giống như mất hết toàn bộ sức lực ngã xuống ghế dựa.

Nàng mệt mỏi xoa xoa mày:

" Thật sự không khiến người khác bớt lo."

...

Hoắc Kiến dựa vào một trương gương mặt giả, lại che giấu khí tức liền thành công thoát khỏi toà đại thành trì gắn liền với hắn quá khứ.

" Thiếu gia, chỉ có thể đưa đến đây. Người bảo trọng."

Đám người áo đen cùng hắn cung kính hành lễ liền phân tán biến mất.

Hoắc Kiến cẩn thận che dấu thân mình ngay trong đêm trở về thành trì đồng bạn đang đợi.

...

Bóng đêm bao trùm thân hình, quá khứ bảy năm trước giống như đảo ngược trở về.


" Hoắc Kiến, Hoa Uyển Đình là muốn từ hôn với ngươi cho nên Hoa gia mới cùng ta cha bắt tay."

" Ngươi nói vậy, Đình tỷ tỷ không phải người như vậy." Hoắc Kiến mười tuổi chật vật phản bác.

" Haha, nàng ta từ ngày đó đều không xuất hiện trước mặt ngươi. Đây chính là chột dạ, chỉ có ngu xuẩn như ngươi mới nhận không ra."

Mỗi ngày đều nghe mắng chửi, đều bị đánh đập.

" Ta không tin." Đó là câu trả lời duy nhất của hắn khi ấy.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn mất tất cả: cha mẹ, ông nội, muội muội còn có...thanh mai trúc mã.

Tự mình biến thành thù hận chồng chất, hắn sống đến giờ đều không phải chỉ sống cho riêng mình.

...

" Hoắc Kiến?" Âm thanh nữ tử quen thuộc, cũng lập tức kéo về ý chí về thực tại của Hoắc Kiến.

" Chung Ly, là ta." Nhưng phải rồi, hắn còn có đồng bạn, còn có tông môn, còn có sư phụ sư huynh sư tỷ. Kiếp này dù khốn khó nhưng sẽ không còn cô đơn.

.....

Trở về, ba đồng bạn không hề hỏi hắn đã đi đâu, lại chỉ an bài cho hắn một gian phòng nghỉ ngơi.

Tần Xuyên lạnh nhạt đóng cửa:

" Thời gian này tĩnh dưỡng, cấm tiệt ngươi ra ngoài. Truyền tống trận sắp đông đủ, chúng ta sẽ không thể chờ đợi nữa."

" Sư tỷ, sư đệ đã rõ."

Thấy Tần Xuyên rời đi, hắn mới thở dài, rũ bỏ đi vẻ ngoài kiên cường, yên lặng nằm xuống nghỉ ngơi.

Đều đã qua, quá khứ sẽ không thể thay đổi tương lai của hắn. Hoa Uyển Đình, Hoắc An, Hoắc gia...đều chờ ta đi.

———

Năm ngày sau,...

" Truyền tống trận đã góp đủ số. Chúng ta đã có thể lên đường." Bùi Thải đi đến báo cáo ba người các nàng.

Nhóm người cùng nhau tiến về truyền tống trận, đến nơi đã thấy có sáu người chờ đợi. Tu vi gì cũng có nhưng hầu hết đều là trúc cơ kỳ.


Chung Ly hơi mím môi, tự giác gật đầu coi như chào hỏi với Bách Hằng Tinh.

Năm người còn lại, bốn nam một nữ đều đang lặng lẽ quan sát các nàng.

" Bách ca ca quen nàng ta sao?" Nữ tử duy nhất trong đám người bên đó bám lấy tay Bách Hằng Tinh nhìn hắn nũng nịu, sau đó ánh mắt hướng về phía nàng có chút không thân thiện.

Bách Hằng Tinh không dấu vết gạt ra cánh tay đang bám lấy hắn:

" Tất nhiên quen, nàng là ta người trong lòng."

Đám người nghe được đều lập tức đổ dồn chú ý về phía nàng.

Chung Ly: "..."

" Haha, Bách tiền bối nói đùa. Ngài thật sự rất có khiếu hài hước."

Hắn không trả lời mà chỉ cho nàng ánh mắt: nuông chiều ngươi, ngươi nói gì đều đúng.

Tần Xuyên cũng nhíu mày nhìn tình hình, trao đổi với ba người các nàng rồi dẫn đầu giao ra lệnh bài truyền tống.

Chung Ly đi ngang qua nữ tu vừa rồi liền cảm nhận được sát ý toả ra từ người nàng ta.

Không làm gì cũng đắc tội người khác, quả nhiên xinh đẹp chính là tội.

Ánh sáng pháp trận hiện lên, cũng đưa theo đám người truyền tống rời khỏi, để lại lòng người rối ren. Ngồi một lần truyền tống trận tất nhiên không thể đến Đông Vực. Còn cần ngồi thêm vài lần nữa.

Đáp xuống Bì thành, không khí liền thay đổi. Các nàng đã truyền tống qua một nửa Bắc vực. Lần này tiếp theo ngồi hẳn sẽ không phải đợi lâu.

" Chờ chút các vị sư thúc, để sư điệt đi hỏi thăm." Bùi Thải nhanh nhẹn rời khỏi.

Sáu người cùng các nàng truyền tống liền rời đi hai người, có lẽ toà thành này chính là mục đích địa của họ. Còn lại bốn người, bao gồm cả Bách Hằng Tinh có vẻ là một nhóm.

Rất nhanh Bùi Thải đã quay lại, trên tay là bốn tấm lệnh bài:

" May mắn, hôm nay chính là có truyền tống trận đi danh giới. Chúng ta đến vừa lúc."

Chung Ly gật đầu, tiếp nhận lệnh bài rồi theo Bùi Thải tiến đến chờ đợi.

Bách Hằng Tinh bên kia giống như hắn nói, mục đích địa cũng là Đông vực cho nên chờ một lát nhóm người cũng xuất hiện đi theo các nàng.

" Đại truyền tống trận đi ranh giới." Không biết là ai nói chuyện, đám người xung quanh lập tức yên lặng di chuyển vào trận.

Số lượng phải đến trăm người cùng nhau truyền tống, ranh giới Bắc vực cùng Đông vực quả nhiên rất có sức hút.

" Chim sẻ kiếm cơm, đại bàng lại tìm ăn." Bùi Thải lẩm bẩm.

Chung Ly nghe vào tai lại có chút giật mình, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì trận pháp đã kéo nàng rời khỏi.

Trận này xóc nảy vô cùng, luyện khí kỳ nàng trải qua hai đại hình truyền tống trận đã có chút chịu không nổi. Lúc này cảm nhận cổ họng tanh ngọt Chung Ly liền biết trận pháp lại ra vấn đề.

Cả người bay khỏi ánh dáng rơi thẳng từ không trung xuống, cơ thể ngay lập tức bị bao trùm bởi nước biển lạnh lẽo.


Chìm được một đoạn Chung Ly cũng có thể gắng gượng mở ra mắt.

Bơi lên trên mặt nước, nhìn xung quanh liền đều không có chút bóng dáng đất liền.

" Đây là ở giữa đại dương sao? Thật sự quá đáng."

Nàng móc ra hắc kiếm, đưa vào linh khí dày đặc. Kiếm trôi nổi cách mặt nước vài centimet, vô cùng vững vàng.

" Liền thử ngự kiếm, ta cũng không còn cách nào khác." Hạc giấy bay giữa biển khơi, nghĩ thôi đã thấy một chút cũng không khả thi.

Chung Ly chống lên kiếm cố gắng đứng vững, thân kiếm độ rộng không đủ, nàng lắc lư vài cái rồi rơi xuống nước.

Ngoi lên khỏi mặt nước lần nữa, Chung Ly dùng cả thân thể ôm lấy hắc kiếm. Lần này do không thể khống chế linh khí một cách hợp lý, nàng lại lần nữa ngã xuống, mang theo xuống nước cùng còn có hắc kiếm.

Ngự kiếm tất nhiên không dễ, vậy nên luyện khí kỳ tu sĩ dùng đều là pháp bảo đặc chế có thể dễ dàng ngự không.

Nếm thử không biết là lần thứ bao nhiêu, Chung Ly cuối cùng cũng...chờ được mưa lớn!!!

Trên bầu trời mây đen giăng kín, nước mưa không chờ đợi nàng định hình đã rơi xuống. Vài tia chớp ẩn nấp sau rặng mây đen ngòm.

Bỗng một tia sét đã tích tụ đủ giận dữ đánh xuống thiếu nữ đang ngồi khoanh chân trên kiếm.

Chung Ly tái mặt vội vàng lao xuống biển, phần lưng không may mắn bị sét lan đến liền da tróc thịt bong.

Nàng là lôi linh căn nhưng vẫn chưa bá đạo đến mức có thể chống lại thiên lôi.

Lôi đánh chủ yếu vào hắc kiếm, nàng chỉ là xui xẻo bị lan đến đã đau đớn không ngừng. Hắc kiếm mang theo lôi điện vờn quanh cùng nàng rơi xuống nước, cũng chiếu sáng cả một vùng biển tăm tối.

" Thuỷ thú ơi các ngươi đừng có đến." Nàng lầm bẩm trong lòng. Lúc yếu ớt còn gặp yêu thú, e rằng nơi chứa xác nàng chính là tại vùng biển này.

Hắc kiếm dần dần cắn nuốt thiên lôi bao xung quanh, ánh sáng phát ra tắt ngúm.

Chung Ly vội chụp lấy kiếm, nhiệt độ ấm áp lập tức truyền vào cơ thể. Pháp bảo của nàng mới hơi chút lơ lửng liền đã bị thiên nhắm đến, dùng lâu như vậy thiên đạo mới ném cho nó một gậy hẳn được coi như đã nhân từ.

Trời mưa to tầm tã, Chung Ly trôi nổi trong biển cũng không lại ngoi lên. Linh khí bao bọc quanh thân thể giúp nước biển không thể tiếp xúc với nàng.

" Thật đáng tiếc, viên tỵ thuỷ châu kia ta lại đánh mất."

' A Ly, đợi mưa tạnh ta liền trở ngươi một đoạn.' A Lân truyền âm với nàng.

Nó mới là trúc cơ yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú đất liền, chưa thể mang theo nàng ngự không nhưng sức lực tất nhiên hơn hẳn.

' A Ly, ta không thể giúp. A Ly đừng thấy cảm thấy ta vô dụng được không.' Tử Đằng buồn bã cùng nàng nói chuyện.

" Ta mới là vô dụng nhất người. Tu vi yếu kém, lần này đành chỉ có thể dựa vào đồng bạn." Nàng ngồi khoanh chân để bản thân tự trôi nổi trong làn nước.

Ngự kiếm quả thật đối với tu vi của nàng hiện giờ là rất khó. Nhưng nếu chỉ dựa vào A Lân chở nàng bơi lội e rằng còn chưa thể thấy bờ đã gặp được thuỷ thú.

Chiến đấu trong nước bất lợi như thế nào nàng đã từng thử.

Bình Luận (0)
Comment