"A. . . Được, được." Lúc này Trương Hồng Anh cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Dương Lỗi bỗng nhiên có hai con gái?
Trong lúc sửng sốt, trong lòng bà ta cũng hoàn toàn mất đi hi vọng.
Lúc trước bà ta vẫn còn tìm mấy cô gái họ hàng thân thích, muốn tiếp xúc với Dương Lỗi một chút, không nghĩ tới Dương Lỗi đã có con gái, hơn nữa đã lớn như vậy.
. . . . . .
Triệu Tố Lan ngồi xe của Trương Hồng Anh tới, lúc trở về là ngồi cùng xe với Dương Lỗi cùng nhau về nhà.
Bởi vì chỉ có vài phút đi đường, hơn nữa có tài xế ở đây, Triệu Tố Lan không có hỏi cái gì lúc ở trên xe.
Rất nhanh xe liền trở về nhà.
Lúc này trong tiểu khu, người của Thôn Dương gia đang tụ tập thành nhóm, nói chuyện gì đó với nhau.
Trên thực tế, hiện tại tất cả mọi người đều ở trong thành phố làm công, không có nhiều người làm ruộng ở nông thôn.
"Là tên nhóc nhà họ Dương."
Nhìn thấy Dương Lỗi xuống xe, trong thôn lập tức có người bàn tán.
"Lúc trước nhà họ Dương thiếu tiền rất nhiều người trong thôn, nhưng trước đó đều trả hết, cộng lại ít nhất cũng phải mấy trăm đó."
"Lúc trước không biết nguyên nhân, ngày hôm qua xem TV, cô út của Dương Lỗi đã trở thành ngôi sao ca nhạc lớn, hiện tại rất nhiều tin tức đều là về cô út Dương Lỗi."
"Đúng vậy đó, ngôi sao ca nhạc lớn, đại minh tinh kiếm tiền rất nhanh, nhà Viễn Minh nhất định là mượn tiền của cô ấy, lúc này mới có tiền trả nợ."
. . . . . .
Chuyện nhà Dương Viễn Minh trả lại tiền, rất nhiều người trong tiểu khu đều biết, nhưng mà không nhiều người biết chuyện Dương Lỗi viết tiểu thuyết kiếm tiền, ngày hôm qua Dương Tuyết Nhu hát ở trên TV, cảnh này khiến mọi người nghĩ tới nguyên nhân này.
Nhìn thấy Dương Lỗi, người trong thôn liền bàn tán.
Nói một hồi, bọn họ nhìn đến phía sau Dương Lỗi, một cô gái xuống xe, còn có hai cô bé.
Cô gái kia và Dương Lỗi mỗi người ôm một bé.
Thấy thế, người trong thôn không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Hiện tại hơn nửa số người già ở nông thôn đều rất nhàn rỗi, thích nhất là tám chuyện, náo nhiệt.
"Tên nhóc nhà họ Dương sao lại ôm một đứa nhỏ? Không, là hai đứa."
"Tình huống gì vậy? Cô bé kia ai thế? Nhìn qua giống như có quan hệ rất lớn với tên nhóc nhà họ Dương."
Người trong thôn trừng lớn hai mắt nhìn, một cô gái đứng cùng Dương Lỗi, còn mỗi người ôm một đứa bé, hai đứa bé kia chính là một cặp song sinh.
Điều này rõ ràng cho thấy Dương Lỗi và cô gái kia có quan hệ không tầm thường, thậm chí người khác nhìn thoáng qua còn tưởng rằng họ là người một nhà.
Nhưng mà, mọi người trong Thôn Dương gia đều biết tình huống của Dương Lỗi, chữa bệnh ở bên ngoài đã nhiều năm, sao lại đột nhiên có con lớn như vậy?
Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, dáng vẻ của hai cô bé kia lại rất giống Dương Lỗi.
Lúc này Dương Viễn Minh đứng ở cửa, vừa rồi Triệu Tố Lan gọi điện thoại về, nói muốn cho ông một niềm vui bất ngờ thật lớn, ông liền vẫn đợi ở đây.
Sau đó thấy được Tiêu Vũ bên cạnh Dương Lỗi, còn có hai cô bé.
"A. . ." Dương Viễn Minh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, đây là ông nội của các con." Dương Lỗi và Tiêu Vũ buông con gái, Dương Lỗi nhẹ giọng nói.
"Ông nội." "Ông nội."
Hai cô bé chạy tới.
Dương Lỗi nắm tay Tiêu Vũ, mỉm cười nói: "Cha, đây là con gái ruột của con và Tiêu Vũ, cũng là cháu gái ruột của cha."
. . . . . .
". . . Sự tình chính là như vậy, Tiểu Vũ mang thai, lúc ấy con không có mặt, cô ấy liền quyết định một mình sinh con. Mãi đến mấy ngày hôm trước con đi tìm cô ấy..."
Trong nhà, Dương Lỗi kể lại chuyện của mình và Tiêu Vũ.
Lúc này Triệu Tố Lan kéo tay Tiêu Vũ, tràn đầy đau lòng nói: "Con gái, thật là khổ cho con."
Bà biết nuôi con nhỏ khổ thế nào, mà một mình Tiêu Vũ nuôi hai đứa bé, có thể tưởng tượng được những gì đã trải qua.
Trong mắt bà còn có một giọt nước mắt.
"Mẹ, con không khổ." Trên mặt Tiêu Vũ cũng có nước mắt.
"Tiểu Lỗi."
Đúng lúc này, Triệu Tố Lan bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Về sau con nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Vũ, không được để cho con bé chịu một chút uất ức nào!"
Bà nhìn Tiêu Vũ, lại nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, về sau nếu Tiểu Lỗi ức hiếp con, con cứ nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó!"
"Cám ơn mẹ."
Tiêu Vũ cười nói, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Triệu Tố Lan.
Lúc này trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp xúc ngắn ngủi, cô cũng có thể đoán được Triệu Tố Lan là một người dễ ở chung.
"Bà nội, cha sẽ không ức hiếp mẹ đâu, cha rất tốt với mẹ. Hơn nữa cha rất là lợi hại, kể rất nhiều chuyện xưa thật hay nữa đó."
Nghe được mẹ mình và bà nội nói chuyện, áo bông nhỏ Dương Kỳ Kỳ của Dương Lỗi lập tức bất mãn, nghiêm túc nói.
"Được, Kỳ Kỳ của chúng ta ngoan nhất."
Nhìn sang Dương Kỳ Kỳ, trên mặt Triệu Tố Lan lập tức cười như hoa nở, vội vàng ôm Dương Kỳ Kỳ vào trong ngực.
"Còn có Dao Dao của chúng ta nữa."
Bà một tay ôm còn chưa đủ, lại bế bạn nhỏ Dương Dao Dao lên.
Ở bên cạnh, từ khi Dương Viễn Minh biết thân phận của hai cháu gái liền cười ha ha, đến giờ nụ cười trên mặt vẫn chưa hề ngừng.
"Cha, không nói vài câu với cháu gái của cha à?" Dương Lỗi nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của cha mình, cười nói.
Dương Viễn Minh có chút động lòng, nhưng vẫn không đi qua, mà nhìn Dương Lỗi, nói: "Tiểu Lỗi, về sau con phải đối xử tốt với Tiểu Vũ, bằng không cha cũng không tha cho con."
“Cha, con biết rồi." Dương Lỗi mỉm cười nói.
Nói xong, Dương Viễn Minh cười ha ha nói: "Ăn cơm đi, mọi người ăn xong nói sau."