Chúng Vương Hầu trầm mặc, nhìn đám cường địch rục rịch, lại nhìn đội ngũ tam đại hải tộc xa xa đã đi tới.
Hai canh giờ? Nửa canh giờ đều chưa hẳn có thể kiên trì đến.
Bọn hắn cho tới bây giờ đều là không sợ sinh tử, thẳng tiến không lùi, nhưng giờ khắc này lại cảm nhận được áp lực thật sâu.
- Các ngươi... Đi thôi... Tử La Vương nhìn đám Thánh Võ hảo hữu của hắn.
Tám vị Thánh Võ vẻ mặt phức tạp, nhưng ai cũng đều không có mở miệng, mà là nắm chặt binh khí, dán mắt vào phương xa.
Bọn họ đều là chút ít người độc hành, giống như Táng Hải U Hồn vậy, mặc dù không gia nhập thế lực, nhưng lại chú trọng tình nghĩa. Khi trước bởi vì sự kiện ‘nội gian’ rước lấy chúng Vương Hầu không tin tưởng, lúc này đây, bọn hắn muốn đứng ở cuối cùng, dù chỉ là làm một cái ‘chứng minh’.
- Hai canh giờ, vậy là đủ rồi.
Thanh Long Vương bỗng nhiên cười sang sảng, ánh mắt tuyệt nhiên:
- Đợi lão già U Minh Vương kia đến rồi, nói cho hắn biết, ta đi trước một bước a.
Thanh Long Vương cùng U Minh Vương là người mạnh nhất trong đương kim vương hầu, cũng là người nhiều tuổi nhất, hai người bọn họ mặc dù một người tại hải vực, một người tại lục địa, nhưng nhớ năm đó đã từng liên thủ lưu lạc qua rất nhiều nơi, huynh đệ tình thâm. Lúc này đây vốn muốn mượn cơ hội tụ tụ lại, đáng tiếc... sắp phải âm dương cách xa nhau.
Cửu Ngục Vương thần sắc ảm đạm, muốn khuyên can, nhưng là...
- Không cần thương cảm. Ta đây vốn đã không thể sống thêm được bao nhiêu năm, chết sớm chết muộn đều là chết, hôm nay có thể chết trận tại nơi này, cũng coi như chết có ý nghĩa.
Thanh Long Vương hào tình vạn trượng, ôm lấy tử chí đi về phía trước.
- Đợi tí nữa mặc kệ phát sinh cái gì, đều đừng nhìn đến chỗ ta, chú ý chính bản thân đánh các ngươi. Thiên Vương Điện chúng ta không có hèn nhát, không có người nhu nhược. Năm đó có thể xưng hùng lục địa, tương lai cũng có thể danh dương hải vực.
Cửu Ngục Vương, Tử La Vương, Kim Cương Minh Vương, Thiên Thu Hầu, Hỏa Linh Hầu, Bách Luyện Hầu, hít hơi thật sâu, ôm quyền về phía trước, lên tiếng hét to:
- Tiễn Huynh Trường!!
Nhưng mà, một câu tiễn biệt, để bọn hắn cao ngạo trong nháy mắt lại đỏ lên hai mắt, nước mắt doanh tròng.
Trong dòng thời không, Hắc Giao chiến thuyền lần thứ năm bị cuốn trở về rồi, lần lượt quay cuồng, lần lượt hạ xuống, đem những người trên thuyền lăn qua lăn lại thất điên bát đảo.
- Ổn định! Lại lần nữa! Tập trung lực lượng, nghe chỉ lệnh của ta.
Tần Mệnh ổn cứ đầu thuyền, không ngừng thét lên ra lệnh.
Hơn sáu mươi vị Địa Võ trên dưới tứ trọng thiên trong đội đặc chiến, toàn bộ phân tán ở xung quanh, hiện lên trận đồ hình quạt bảo vệ xung quanh Tần Mệnh. Bọn hắn thở hổn hển, mồ hôi làm ướt tóc dài cùng y phục, mỏi mệt càng chật vật, con mắt đều che kín lấy tơ máu, hầm hầm dán mắt vào Đường Long phía trước.
- Chết tiệt, còn phá không mở sao?
Từ sau khi Đồng Tuyền nhắc nhở bọn hắn khả năng phía dưới Đường Long ẩn núp lấy ‘Bí mật’, Tần Mệnh liền bắt đầu tập trung lực lượng tấn công mạnh chỗ đó. Đội ngũ đặc chiến cùng Hồng Phấn liên minh thay phiên phối hợp Tần Mệnh và Táng Hải U Hồn, không ngừng mà tấn công mạnh.
Nhưng, ánh sáng chói lọi từ ba thanh cổ kiếm xung quanh Đường Long càng ngày càng mờ nhạt, nhưng vẫn có lấy lực lượng cường hoành như cũ, kháng cự lại thế công của bọn hắn.
Lần lượt tấn công mạnh, lần lượt thay phiên, lăn qua lăn lại sức cùng lực kiệt, sắp tan vỡ rồi.
Bọn hắn cũng không biết mình đã phiêu lưu bao lâu trong dòng thời không, chỉ biết là lao ra năm lần, bị cuốn trở về năm lần.
Bên trong đến cùng có ‘Bí mật’ hay không?
Trong lòng bọn hắn đều không có cơ số, nhưng, không ở chỗ này còn có thể là ở chỗ nào? Hơn nữa sau khi liên tục năm lần thoát đi, bọn hắn cũng đều rõ ràng, không tìm được bí mật trên Hắc Giao chiến thuyền, Vạn Tuế Sơn là tuyệt đối không thể thả bọn họ đi.
- Đánh!!
Tần Mệnh lớn tiếng thét lên ra lệnh, song kiếm đều xuất hiện, thi triển Đại Diễn Kiếm Điển trùng kích phong ấn.
Táng Hải U Hồn cùng tất cả mọi người cùng ngạo khiếu kêu lên, phóng thích ra võ pháp mạnh nhất, hội tụ thành sóng dữ lao nhanh, chìm ngập lấy phong ấn, cuồng liệt đụng chạm lấy.
Một kích... Một kích... Lại một kích...
Đứt quãng, trọn vẹn hơn trăm lần oanh kích, nhưng vẫn như thường ngày, không có gì biến hóa.
Bất quá, ngay cả tại thời điểm đội ngũ Hồng Phấn liên minh muốn thay đổi cho đội ngũ đặc chiến, một trong ba thanh cổ kiếm ở bỗng nhiên lập loè lúc sáng lúc tối một hồi, suýt chút nữa muốn dập tắt.
- Diệt! Diệt! Diệt!
Bọn hắn nhịn không được hô lớn, kinh hỉ dán mắt vào cổ kiếm.
Thế nhưng chuôi cổ kiếm này sau một lúc lóe lên, vẫn lại là ương ngạnh mà lộ ra rồi.
- Mẫu thân nó...
Rất nhiều người phiền muộn quát mắng.
- Không nên nản chí, phong ấn đã không kiên trì nổi bao lâu. Mọi người làm sơ điều chỉnh, lại đến trăm kích, ta cũng không tin phá không được nó.
Tần Mệnh cầm linh thảo như ăn cơm mà nuốt lấy.
- Lần sau tất cả mọi người cùng một chỗ đi.
Đồng Tuyền hô lớn, không thể không sốt ruột rồi, khung xương Hắc Giao chiến thuyền không ngừng truyền đến tiếng vang cót két, vô cùng chói tai, hình như là tùy thời có khả năng đứt gãy. Cũng không biết nguyên nhân là bởi vì bọn họ trùng kích phong ấn, hay là nhân số quá nhiều, tóm lại từ sau khi bị cuốn trở về lần thứ ba, khung thuyền liền bắt đầu đứt gãy rõ ràng.