Kết quả...
Nhìn lại nhìn, Lục Dực Kim Điêu cảm giác không đúng rồi, nào có cường giả gì? Đầu thuyền có một khô lâu, còn có chút Địa Võ? Trên thuyền còn chở sáu bảy trăm người cùng yêu, cảnh giới cao thấp không đều, nhưng cao nhất cũng chỉ là Địa Võ sơ giai mà thôi.
Làm cái gì? Thuyền dân chạy nạn sao?
Một đám mặt hàng cứ như vậy đấu đá bừa bãi giết đến rồi, lão tử hắt cái xì hơi còn không diệt sạch được?!
- Tíu tíu!
Lục Dực Kim Điêu gáy to giữa trời cao, sóng âm như thủy triều, ùn ùn kéo đến bao phủ đại dương mênh mông, trùng kích lấy Hắc Giao chiến thuyền.
Hắc Giao chiến thuyền oanh động dữ dội, sương đen xung quanh suýt chút nữa đã bị âm triều xé nát. Những người trên thuyền ôm đầu kêu thảm thiết, miệng mũi tràn máu, cảm giác linh hồn của mình đều muốn bị xé nứt rồi, sắc mặt bọn hắn tái nhợt, có hoảng sợ có tuyệt vọng.
Trời xanh a, đùa chúng ta sao, thật vất vả mới giết đi ra, ngươi lại đưa chúng ta đến chỗ nào rồi! Vạn Tuế Sơn, mau tới đem chúng ta kéo về đi.
- Đứng lại!
- Dừng lại!
- Ta bảo các ngươi dừng lại!
- Ha ha, rất cuồng a.
Lục Dực Kim Điêu liền hô vài tiếng, kết quả con thuyền hỏng phía dưới vậy mà không để ý.
A a, ngưu a, đang đối mặt với nhiều cường giả như vậy, đây là muốn để cho ta mặt a!
- Tần Mệnh, quay đầu a.
Cường giả trên thuyền hô khẽ.
Tần Mệnh không có để ý tới Lục Dực Kim Điêu trên không trung, cũng không có để ý tới mọi người kêu sợ hãi, đem linh lực hội tụ đến hai mắt, dõi mắt trông về phía xa, ngóng nhìn lấy chiến trường trời sao.
Nhìn không phải rất rõ ràng, nhưng cơ bản cũng có thể nhìn thấy hình dáng rồi.
Hoàn cảnh chúng vương đang khó khăn!
Cái tư thế kia hiển nhiên là bị bao vây!
- Tất cả mọi người, nghe lệnh!
Tần Mệnh hô lớn, quát tháo lấy đám người bối rối trên thuyền:
- Đều xốc lại tinh thần cho ta, chúng ta đằng sau kéo lấy Vạn Tuế Sơn đây này, sợ cái gì chứ? Không cần quay đầu, nó dám đến, tự nhiên có Vạn Tuế Sơn thu nó.
- Nhưng làm sao?
- Làm sao không được?
Tần Mệnh hướng phía không trung dựng thẳng ngón giữa, đến??
Mọi người hai mặt nhìn nhau sau, toàn bộ đứng lên, mấy trăm người đồng thời chỉ lên trời, dựng ngón giữa lên.
Oanh!!
Lục Dực Kim Điêu nổi giận, bọn bò sát cắc ké hèn mọn, dám nhục nhã ta?
- Kích hoạt Linh Thạch, tăng tốc cho ta... Xông...
Tần Mệnh liên tục hô lớn, linh lực dũng mãnh tràn vào Linh Thạch trước mặt.
- Xông hướng nào?
- Xông về phía trước!
- Tại sao?
- Đội ngũ đặc chiến, nghe lệnh, ai dám không tuân theo, trảm.
Tần Mệnh lạnh lùng quát lớn, nghiêm khắc trước nay chưa từng có.
Đội ngũ đặc chiến có chút hồ đồ rồi, nhưng vẫn là bỗng nhiên quay người, ra lệnh thét với toàn trường:
- Kích hoạt Linh Thạch, tăng tốc vọt tới trước, kẻ trái lệnh... Trảm.
Hơn sáu trăm người toàn bộ hít một hơi, phóng thích ra linh lực, kích hoạt lấy Linh Thạch, thuyền rót vào tràn đầy năng lượng cho Hắc Giao chiến.
Nhiều ngày như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mệnh nổi khùng.
- Rống!
Hắc Giao chiến thuyền phát ra tiếng rít gào khàn khàn chân thật, tốc độ tăng lên gấp mấy lần, theo gió vượt sóng, sương đen ngập trời, đụng tới phía chiến trường xa xa.
- Suồng sã!
Lục Dực Kim Điêu chỉ toàn bộ sáu cánh chim lên trời, ánh vàng sôi trào, chiếu sáng biển trời, xua tán sương đen nặng nề, muốn hủy diệt chiến thuyền phía dưới, nhưng mà... trong lòng nó lại run lên bần bật, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn sâu trong sương mù dày đặc phía trước, một mê ảnh màu trắng như ẩn như hiện, vô biên vô hạn, chạy đến nơi này.
Cái gì đó?
Một mảnh sơn mạch?
Khí tức này quá quái...
Lục Dực Kim Điêu kinh ngạc một lát, cảnh giác đi đến phía trước nhìn. Chỉ chốc lát sau, bóng trắng khôn cùng đã phá mở trùng trùng điệp điệp sương mù, tại trên biển trời ngạo nghễ hiện ra.
Thật sự là mảnh sơn mạch, vô cùng mênh mông, lên lên xuống xuống, bên trên bao trùm lấy ‘tuyết trắng’ dày đặc, tràn ngập khí tức sâm lãnh. Nhưng mà, cái mảnh sơn mạch kia rõ ràng liền tại trước mắt, nhưng lại mờ ảo mơ hồ, giống như rất không chân thực.
Từ chỗ nào lại bay tới sơn mạch? Là ảo giác a.
Lục Dực Kim Điêu đang kinh ngạc, sương trắng ngập trời tràn ngập qua đến, cắn nuốt ánh vàng. Va chạm không có to lớn đến cỡ nào, tình cảnh không có bạo động đến cỡ nào, nó dùng bí thuật hình thành ánh vàng liền cứ như vậy, ‘thờ ơ lạnh nhạt’ biến mất rồi, ngay cả chút gợn sóng cũng không có xuất hiện.
- Ồ?
- A!!
Lục Dực Kim Điêu hơi chút sững sờ, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nó giãy dụa dữ dội trong sương mù, kết quả thân thể dần dần mơ hồ, ngay cả thanh âm đều phiêu hốt mông lung, trong nháy mắt hoàn toàn không thấy đâu nữa, giống như bị kéo vào trong dị độ không gian.
- Lục Dực Kim Điêu đâu?
Xích Viêm Chu Tước kỳ quái, đã chạy đi đâu?
Hắc Giao chiến thuyền nhanh chóng lao nhanh, tốc độ nhanh đến cực hạn, gần như muốn thoát khỏi mặt biển, đằng sau nhấc lên từng tần sóng lớn, xông đến không trung, âm triều to lớn đinh tai nhức óc. Đằng sau, Vạn Tuế Sơn hoàn toàn đụng ra hư không, chôn vùi lấy sương đen, rõ ràng mà xuất hiện ở trên biển trời, nghiền áp qua đến phía Hắc Giao chiến thuyền.
- Cái đó là...
Rất nhiều cường giả khuôn mặt có chút động, đó là sơn mạch gì ? Quả thực như là mảnh lục địa a, tốc độ của nó làm sao nhanh như vậy? Giống như xông lại phía chúng ta nơi này rồi. Là ảo giác ư, cảm giác này không khỏi quá chân thực rồi.
Trong biển người hỗn loạn, không biết là ai phát ra rít gào khàn khàn sắc nhọn:
- Mẫu thân nó! Mẫu thân nó ~ a a...
- A cái rắm, hoa cúc phát nổ?
- Cái đó là... Đó là... Đó là...