Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1020 - Chương 1020 - Chiến Không Ngớt (1)

Chương 1020 - Chiến Không Ngớt (1)
Chương 1020 - Chiến Không Ngớt (1)

- Đã muộn rồi. Lùi cho ta.

Thanh Long Vương cuồng chiến vô cùng, giống như Thiên Thần, cuồn cuộn bá uy như muốn hong khô cái hải vực này.

Chúng Vương Hầu toàn thân máu nóng, chiến ý dâng cao, tạo thành Tinh Thần Chiến Trận, cuồng oanh lấy đám Linh Yêu, đè nặng bọn chúng không ngừng lui về phía sau.

Kết quả...

Một phen mãnh liệt ác chiến sau.

Xích Viêm Chu Tước bị Thanh Long Vương nắm ở đầu, không để ý nó gào khóc kêu gào quái đản, dẫn theo xông về Vạn Tuế Sơn.

Lão nhân vung vẩy lưỡi câu, cuốn lấy cái đuôi Cửu Đầu Thôn Thiên Mãng, cũng vung về phía không trung.

Tử La Vương cùng mọi người liên thủ khống chế những yêu thú khác, cũng đều kéo dài dắt lấy phóng tới Vạn Tuế Sơn.

- Ném qua đây! Các ngươi chớ tới gần.

Tần Mệnh cả kinh hô lớn, đừng loạn xông a, vạn nhất đều kéo các ngươi vào Vạn Tuế Sơn, ta liền thành tội nhân.

- Đi!!

Thanh Long Vương lên tiếng hô lớn, đem tất cả yêu vật cấp Thánh Võ đều vung về phía Hắc Giao chiến thuyền.

- Hỗn đản!

Xích Viêm Chu Tước toàn thân đều là máu, giữa không trung cưỡng ép khống chế được thân thể.

- Tất cả huynh trưởng, lui!! Mau lui lại!

Tần Mệnh hô lớn, hắn rõ ràng tình huống Vạn Tuế Sơn nhất, đến rồi, nó đến rồi.

- Vội vàng gặp mặt, sau này còn gặp lại!

- Đến cùng tình huống như thế nào?

Đầu bọn người Thanh Long Vương còn có chút loạn, nhưng vẫn là nghe theo, nhanh chóng lui về phía sau.

- Đều lui!

Xích Viêm Chu Tước cùng đám yêu thú đều khống chế được thân thể, cũng muốn chuyển hướng rút lui khỏi, nhưng một cái chớp mắt, Vạn Tuế Sơn hàng lâm, sương trắng ngập trời, chìm ngập Hắc Giao chiến thuyền, cũng chìm ngập bọn chúng.

- Các vị huynh trưởng, sau này còn gặp lại...

Hắc Giao chiến thuyền cùng thanh âm Tần Mệnh đều dần dần đi xa dần, phiêu tán ở trong trời đất.

- Vạn Tuế Sơn, ngươi trói không được bản tôn...

Tại bên bờ sương trắng biến mất, một tiếng gáy to hung lệ xuyên qua thời không, hung uy ngập trời, vang vọng biển trời, rồi lại mờ ảo đến xa xưa, không giống như là vang vọng ở cái thế giới này. Sau một lúc thoáng qua đó, một mảnh mây đỏ rực từ trong sương trắng dâng ra, sóng nhiệt cuồn cuộn, vặn vẹo bầu trời, hỏa diễm như nước lũ cuộn trào mãnh liệt lao nhanh, bốc hơi lấy hải triều.

Tại thời khắc cuối cùng, Xích Viêm Chu Tước trốn thoát. Rồi lại trước tiên phi độn về xa xa, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rút lui khỏi.

Nó bị thương nặng! Trình độ tổn thương ngay cả chính nó đều hoảng sợ, sợ lưu lại trì hoãn thêm một chút, liền bị vô tình hành hạ đến chết.

Theo sát phía sau, một tiếng gào thét bi thương cũng truyền ra, Cửu Đầu Thôn Thiên Mãng cũng trốn tới rồi, nhưng là... Hình thể lại co rút đến chừng trăm trượng, chín cái đầu to lớn dữ tợn giờ chỉ còn lại có bốn, hai cái trong đó hoàn toàn máu thịt mơ hồ, gần như không ra bộ dáng gì rồi.

Nó kêu thảm thiết, bi rống, trong thanh âm hòa với hoảng sợ, cũng là trước tiên chui vào đáy biển, thừa dịp mọi người không có phản ứng kịp, thoát xa xa khỏi chiến trường.

Quần hùng kinh hãi, toàn thân rét run.

Xích Viêm Chu Tước, Cửu Đầu Thôn Thiên Mãng, đây chính là bá chủ trong Cổ Hải, đều là hung vật xưng bá một phương, tại trước mặt Vạn Tuế Sơn thật không ngờ không chịu nổi một kích, nhìn bộ dạng như vậy đâu chỉ là trọng thương, quả thực so với giết chúng càng thống khổ hơn.

Chẳng lẽ, cảnh giới thoái hóa rồi? Tựa như trong truyền thuyết kia?

Hơn nữa, thời điểm chúng bị cuốn vào, đúng lúc là thời điểm Vạn Tuế Sơn sắp biến mất, nói cách khác, chúng có thể trốn tới cũng không phải hoàn toàn dựa vào thực lực, càng nhiều hơn là vì may mắn.

Những Linh Yêu khác thì sao? Một cái đều không có trốn tới?

Cường giả tam đại hải tộc biểu hiện ra rất bình tĩnh, tâm nhưng lại đang run rẩy, Vạn Tuế Sơn so với trong truyền thuyết còn kinh khủng hơn! Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn bất luận như thế nào cũng đều sẽ không tin tưởng.

Đám người Thanh Long Vương đều lòng còn sợ hãi, nếu như Vạn Tuế Sơn xa hơn tiến lên thêm một chút, nếu như bọn hắn lại xông về phía trước một chút, nói không chừng cũng sẽ bị kéo tiến Vạn Tuế Sơn rồi, quá nguy hiểm.

- Ta vẫn chưa hiểu, con thuyền kia là xảy ra chuyện gì? Nó đem Vạn Tuế Sơn từ trong dòng thời không đẩy ra ngoài rồi?

Thiên Thu Hầu đổi đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi chính hắn xông đến phía trước nhất, còn có chút tâm tư muốn đụng đụng vào sương trắng kia, may mắn là không có mạo hiểm.

- Gặp rồi, Hắc Giao chiến thuyền cũng bị kéo vào, chẳng phải là Tần Mệnh đang nguy hiểm?

Hỏa Linh Hầu có chút biến sắc. Còn chưa kịp cùng tiểu gia hỏa kia chào hỏi đây này, hắn đưa cái đại lễ như vậy, bản thân cũng đã chết?

- Không đúng!

Thanh Long Vương cau mày, biểu lộ uy nghiêm khó có được điểm quái dị.

- Ngươi nhìn bộ dáng kia của hắn, như là gặp nguy hiểm? Còn nói cái gì sau này còn gặp lại, cái gì sau này từ từ trò chuyện. Ta làm sao cảm thấy hắn rất nhàn nhã, đây là... Trong biển rộng lưu Vạn Tuế Sơn chơi sao?

Biểu lộ của chúng Vương Hầu đều đặc sắc rồi, chính xác, bộ dạng không giống như là một lòng chịu chết, còn có lòng dạ thanh thản báo cho nguyên một đám biết.

Tám vị Thánh Võ hai mặt nhìn nhau, trong Thiên Vương Điện quả nhiên đều là quái thai, Vương nhỏ nhất đều khác loại như vậy, kéo lấy Vạn Tuế Sơn quét ngang chiến trường, khiến cho hơn mười vạn sinh linh sợ tới mức quá sức.

Bách Luyện Hầu ho nhẹ vài tiếng:

- Tiểu đệ này của chúng ta... phương diện tinh thần không có vấn đề gì đấy chứ?

Khóe mắt Cửu Ngục Vương có chút co rúm:

- Hắn các phương diện đều rất bình thường, chính là tính cách lại không quá như người bình thường. Đừng quản nhiều như vậy, trước ứng phó trước mắt. Bọn Linh Yêu này mặc kệ là chết ở đâu rồi, dù sao một lát là không về được, ta muốn... bây giờ chúng ta có thể kiên trì đến khi viện quân đuổi tới.

Lão nhân nhìn phương hướng Tần Mệnh biến mất, đáy mắt lạnh lùng hiện lên tia sáng yếu ớt.

Bình Luận (0)
Comment