Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1034 - Chương 1034 - Cái Tát Vang Dội (1)

Chương 1034 - Cái Tát Vang Dội (1)
Chương 1034 - Cái Tát Vang Dội (1)

Thất Vũ hải tộc xuất động toàn bộ, động viên tài nguyên bọn hắn có thể lợi dụng, triển khai lùng bắt. Thậm chí liên danh phát ra lệnh treo giải thưởng, mời càng nhiều đội săn giết tham dự vào. Không có ai xem nhẹ đội săn giết, bọn hắn trải rộng tất cả cái xó xỉnh tại hải vực, số lượng khổng lồ, con đường mở rộng, chỉ cần có thể điều động đầy đủ, liền hình thành lùng bắt thiên la địa võng.

Vọng Hải quần đảo!

Khoảng cách Thác Thương Sơn hơn hai ngàn dặm, là quần đảo lớn nhất hải vực này, hòn đảo cỡ lớn có chín cái, hòn đảo cỡ nhỏ hơn hai mươi cái. Chỗ đối ứng với quần đảo này chính là liên miên quần sơn khổng lồ nhấp nhô phía dưới đáy biển, chỗ đó trải rộng các loại rãnh biển, vách núi, hạp cốc tối tăm vân vân.... Cái nơi tối tăm khôn cùng kia không thể nghi ngờ là nơi ẩn thân tuyệt hảo, mặc dù là gặp phải vây quanh, cũng có thể từ rãnh biển sâu mấy ngàn thước giăng khắp nơi, mà thoát đi.

Tử Viêm Tộc một trong Thất Vũ hải tộc là chi đội ngũ ở chỗ này đồn trú một hơn nghìn người, do nó tộc trưởng tự thân thống lĩnh, năm đại Chiến Tướng Tử Viêm Tộc trợ trận.

Tử Viêm Tộc thuộc lục đại gia tộc, tổ chức, toàn bộ trình diện, số lượng đạt đến hơn năm ngàn người, cường giả vô số.

Cỗ lực lượng này có năng lực chính diện nghênh chiến Thiên Vương Điện.

- Thiên Vương Điện, trốn đi đâu rồi. Không phải rất cuồng rất ngạo sao, làm sao cũng không dám lộ diện.

Một thiếu niên ngồi ở trên tảng đá tại bãi cát hòn đảo, nhìn qua gợn sóng nhấp nhô trong hải dương. Áo trắng tóc đen, kiên cường tuấn tú, mái tóc dài mất trật tự đón gió nhẹ múa, tiêu sái đến tự nhiên.

Hắn rất đẹp, xinh đẹp như là một nữ tử, nhưng tuyệt đối không có khí chất ôn nhu của nữ tử, mà là cao ngạo lãnh tuấn, bên ngoài mang loại cảm giác xấu xa.

Đồng Ngôn, con thứ ba của tộc trưởng Tử Viêm Tộc đương thời, là đứa con nhỏ nhất. Là một thiên tài võ đạo kinh thái tuyệt diễm, càng là kiêu ngạo của Tử Viêm Tộc. Hắn hai tháng trước vừa mới xuất quan, hai mươi sáu tuổi, vượt qua đạo khảm lớn thứ hai tại Địa Võ Cảnh, tiến vào Địa Võ thất trọng thiên, thành tựu lần này đủ để chúng hải tộc Cổ Hải oanh động.

Đáng tiếc, không có ai để ý ưu tú lần này của hắn, toàn bộ ánh mắt Cổ Hải đều tập trung vào Hoang Thần Tam Xoa Kích, tập trung vào Thiên Vương Điện.

- Tam thiếu gia, tiểu thư mời ngài đi qua.

Một vị thị nữ từ đằng xa đi tới, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đường cong lả lướt, người lớn lên rất xinh đẹp, lông mi thật dài, mắt to trong veo như nước, dẫn tới các nam tử thiếu niên thủ hộ xung quanh đều nghiêng mắt qua nhìn, vụng trộm đánh giá.

Biểu lộ lãnh tuấn trên mặt Đồng Ngôn lập tức thay đổi, dán mắt vào thị nữ:

- Tú nhi, nhảy hai bước cho ngài nhìn xem.

- Thiếu gia!

Thị nữ xấu hổ tức giận dậm chân.

Đồng Ngôn cười hắc hắc:

- Liền thích cái cỗ hàm súc mị kình này của ngươi. Đến đây, đến trong ngực ta ngồi một chút, ta nói cho ngươi một chút hai câu chuyện Tiểu Bạch Thố.

Tộc nhân xung quanh đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, còn suýt chút huýt sáo rồi.

- Thiếu gia, ngài còn như vậy, Tú nhi trở về báo với tiểu thư a.

- Sao không có báo? Báo ta kể cho ngươi chuyện xưa à nha? Đến đây, đừng thẹn thùng, đều là đại cô nương rồi, sớm muộn gì cũng phải có nam tử.

- Thiếu gia! Ta nói xong rồi, ngài có đi không.

- Này, chớ đi a, có người nào đã từng nói qua với ngươi chỗ trước ngực đó... Rất hùng vĩ... hay không...

Thị nữ xấu hổ, dậm chân một cái, quay người chạy đi.

Đồng Ngôn nhìn bóng lưng nóng bỏng của thị nữ, xoạch hạ miệng, hỏi thị vệ bên người:

- Ngươi nói, nếu như ta thu thập được nàng, tỷ tỷ ta có đánh chết ta hay không?

Thị vệ rất thành thật lắc đầu:

- Sẽ không sẽ đánh cho tàn phế.

- Sờ hai cái thì sao?

- Chúng ta cổ vũ ngài thử xem.

Đồng Ngôn lắc đầu:

- Tiểu nha đầu này lớn lên coi như không tệ, tiểu gia ta ngứa đã lâu rồi. Ồ... Ở đâu tới một mỹ nữ.

Một chiếc thuyền gỗ đơn sơ, chở một thân ảnh mỹ lệ xinh đẹp, bay về phía bãi cát này.

- Ngăn nàng lại!

Lão nhân cung kính đứng sau lưng Đồng Ngônh ngẩng đầu, đồng tử là màu tím, liệt mang chuyển động, như nham tương nhấp nhô, khí tức cả người rất cường thịnh.

Đám thị vệ xung quanh lập tức phân ra hai người, muốn đi qua đề ra nghi vấn. Đồng Ngôn phất tay ngăn lại, sửa sang lại áo bào, đi về hướng bãi cát.

- Đừng đường đột giai nhân, ta tự mình đến.

Thuyền gỗ đỗ tại chỗ nước cạn, nữ tử đạp lên nước biển mát lạnh trong suốt đi về phía bãi cát. Đây là một vị nữ tử xinh đẹp, dáng người cao ráo khỏe đẹp cân đối, phong độ ưu nhã mê người, nhất là một mái tóc đen nhánh kia, có một loại mị lực nói không nên lời.

- Vị cô nương xinh đẹp này, từ chỗ nào đến, đi đâu à?

Đồng Ngôn ngả ngớn mà cười cười, không kiêng nể gì nhìn đến nữ tử, từ dung nhan xinh đẹp, đến da thịt vô cùng mịn màng.

- Tìm người.

Nữ tử xinh đẹp xuất trần, mái tóc đen nhánh đến mềm mại, giống như là tơ lụa màu tím bóng loáng, trên gương mặt trái xoan trắng muốt cũng không căng thẳng, con mắt sáng ngời nhìn vào sâu trong hòn đảo. Rõ ràng rất tuổi trẻ, nhưng lại có loại cảm giác thành thục, hai loại khí chất va chạm, đặc biệt mê người.

- Tìm tình lang, hay là tìm nam tử đây.

Nữ tử quay đầu, mắt lạnh nhìn xem hắn:

- Muốn ăn đòn rồi?

Bình Luận (0)
Comment