Đồng Ngôn kinh ngạc, đủ nóng bỏng. Hắn nở nụ cười xấu xa, nhô ra đầu ngón tay câu câu cái cằm của nữ tử:
- Tỷ tỷ muốn dạy dỗ ta? Ta vừa vặn ngứa rồi, chúng ta đến trong rừng tìm một chỗ. Ngươi muốn dùng tư thế gì giáo huấn, tiểu đệ đều có thể phối hợp.
Tộc nhân Tử Viêm Tộc đều đã đi tới, cách vài chục bước cảnh giác lấy nữ tử.
- Ngươi đang đùa giỡn ta?
Nữ tử có chút ngưng mi, ánh mắt càng lạnh hơn.
- Nha! Cái này đều bị ngươi đã nhìn ra?
Đồng Ngôn úp sấp trước mặt nữ tử, cẩn thận nhìn một chút:
- Ta nhìn ngươi sao có chút quen mặt?
- Vậy sao?
- Ta nhìn ngươi như... Như... Như mẫu thân tương lai của con ta!
Đồng Ngôn cười xấu xa, thò tay khoác lên trên vai nữ tử:
- Ta còn thật nhìn ngươi có chút quen mặt, chúng ta đã gặp qua ở đâu sao?
Nữ tử nghiêng đầu, nhìn cái tay Đồng Ngôn đang đặt trên vai mình:
- Gặp qua rất nhiều lần.
- A? Là trong mộng, hay là trên giường đây?
- Ta đếm tới ba, biến mất trước mặt của ta, có thể ta xem như ngươi cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng đều không có làm.
- Nếu không thì sao?
Đồng Ngôn ghé vào chiếc cổ ngọc của nữ tử, thật sâu ngửi một cái. Thật kỳ quái, lần đầu tiên hắn thấy nữ tử này liền có loại cảm giác khác thường, nói không nên lời, là lạ. Thật giống như thật sự đã gặp qua ở đâu rồi, còn có loại ôn hòa nhàn nhạt. Chẳng lẽ, vừa thấy đã yêu? Đồng Ngôn ta thậm chí có lúc vừa thấy đã yêu? Bộ dáng không tệ, dáng người rất tuyệt, da thịt rất chặt chẽ, tuổi nha, thoạt nhìn lớn hơn vài tuổi so với ta, nhưng tuổi không phải là vấn đề.
Thị vệ đánh giá nữ tử, cũng có loại cảm giác là lạ, quen thuộc? Bất tri bất giác, ánh mắt sắc bén của bọn hắn đều từ từ nhạt đi rồi.
- Nếu không?
Nữ tử vung tay Đồng Ngôn ra, đi về hướng bãi cát.
- Cô nương, hòn đảo này tạm thời không mở ra, mời trở về đi.
Lão nhân chặn đến trước mặt nữ tử, khí thế cường thịnh như là núi lửa đang bắt đầu khởi động, tùy thời có thể phun trào, nguy hiểm!
- Thôi Phán, ngay cả ngươi cũng không biết ta rồi?
- Thứ cho lão phu mắt vụng về!
Lão nhân cùng lúc không để ý tới, giơ tay lên, chỉ hướng thuyền gỗ chỗ nước cạn:
- Mời!
- Đừng thô lỗ như vậy nha, cô nương, thái độ này của ngươi là tìm không thấy người.
Đồng Ngôn từ phía sau đi tới, vén mái tóc của nàng lên, đầu ngón tay thuận thế muốn vạch tới phía dưới phần eo nàng.
- Không bằng nói với ca ca, ngươi tìm ai? Ngươi là ai?
- Ta tìm phụ thân ngươi, ta là cô cô ngươi! Đồng Tuyền!
Đồng Ngôn vươn ra tay phải, đang muốn xấu xa chụp vào bờ mông tròn của nữ tử, nghe vậy liền sững sờ, vô ý thức liền dừng lại.
- Ai?
Nữ tử xoay tay lại bắt lấy tay Đồng Ngôn, quay người quay mắt về phía hắn, ánh mắt sắc bén trực tiếp lộ ra đáy mắt hắ:
- Ta tìm phụ thân ngươi, ta là... Cô cô... ngươi.
Đồng Ngôn nhìn chằm chằm nữ tử, có chút há mồm:
- Cô cô?
Nữ tử cầm lấy tay của hắn giương lên giữa không trung, mạnh mẽ tát vào mặt của hắn.
Đồng Ngôn vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đánh lảo đảo hai bước, hắn dùng lực lắc đầu, trừng tròng mắt nhìn xem nữ tử.
Những người khác đều ngẩn người, cau mày, ngưng suy nghĩ, lại nhìn lại.
Cô cô? Đồng Tuyền? Mẫu tyhaan của ta ơi, ta nói làm sao lại quen thuộc như vậy.
Lão nhân lạnh lùng mặt mo thay đổi lại thay đổi, nhìn kỹ một lát, giật mình một cái làm tỉnh giấc, hắn sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy lên.
Các thị vệ khác hít vào ngụm khí lạnh, toàn bộ quỳ xuống đất, dùng sức cúi đầu, trong ánh mắt lung lay lấy hoảng sợ.
Đồng Ngôn khó khăn nuốt nước miếng, hỏi lại:
- Cô... Cô cô?
Đồng Tuyền vung tay một cái tát, quất vào trên mặt Đồng Ngôn.
- Ngươi sờ mông ta rồi?
Đồng Ngôn bị đánh lui về phía sau hai bước:
- Cô cô? Không đúng, làm sao... Ngươi...
- Ngươi ôm vai ta rồi?
Đồng Tuyền theo vào, vung tay lại là một cái tát.
- Cô cô! Thật là ngươi? Không... Không đúng... Ngươi làm sao...
- Ngươi đùa giỡn ta rồi?
- Ngươi nghịch tóc của ta rồi?
- Tay của ngươi muốn đi bắt?
- Mấy tháng không gặp, lá gan mập rồi a, dám đùa giỡn với cô cô ngươi?
- Khi còn bé ai nuôi ngươi lớn?
- Trừng tròng mắt không nhận ra?
- Muốn ta đem cha của ngươi gọi tới, để cho hắn xem con trai của hắn có bao nhiêu uy phong hay không?
Đồng Tuyền một câu một cái tát, đánh đến Đồng Ngôn từng bước một lui về phía sau, một mực thối lui đến trong biển.
- Cô cô! Ta... Ta... Ta thật không nhận ra a.
Đồng Ngôn trực tiếp quỳ xuống, nhưng vẫn là ngửa đầu, trừng tròng mắt nhìn Đồng Tuyền, đây là cô cô ta? Cô cô nuôi ta từ nhỏ đến lớn? Ta là hoa mắt, hay là nhớ lầm rồi, ta không nhớ được cô cô ta còn trẻ như vậy a.
Đồng Tuyền một cái tát quất vào trên đầu hắn, quát lạnh:
- Cúi đầu! Quỳ!
- Cô...
- Còn không tin?
Đồng Tuyền nắm lấy cổ áo hắn, kéo đến trước mặt:
- Nhìn cho đủ?
Đồng Ngôn mở to hai mắt, tỉ mỉ nhìn lại, sắc mặt khổ sở, nhận ra rồi, thật sự nhận ra rồi.
- Cô cô... Ngài lúc trẻ thật xinh đẹp...
- Quỳ!!
Đồng Ngôn khóc không ra nước mắt, da mặt xấu hổ đỏ bừng, ta đùa giỡn với cô cô ta rồi? Ta đây đều đã làm nên cái trò gì!
Đồng Tuyền đi đến bên cạnh Thôi Phán:
- Tộc trưởng ở đâu?
- Đi đến hai hòn đảo phía trước, ta mang ngài đi qua.
Thôi Phán bối rối đứng dậy, kính cẩn lễ phép đi đến phía trước.