Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1046 - Chương 1046 - Thảm (1)

Chương 1046 - Thảm (1)
Chương 1046 - Thảm (1)

- Ngươi đến cùng muốn làm gì? Thôi rồi, không hỏi nữa, nhất định là chỗ hiểm a. Thiên Vương Điện cùng Vu Điện tử địch, ngươi hận không thể đem Thiên Thu Hầu thả vào trong biển cho cá ăn.

Tần Mệnh suy nghĩ trong chốc lát, hỏi ngược lại:

- Nếu như ta đáp ứng ngươi, ngươi nhất định là muốn lợi dụng ta bố trí bẫy, không phải hại Thiên Thu Hầu, chính là hại tất cả mọi người trong Thiên Vương Điện. Ta không đáp ứng ngươi, ngươi cũng sẽ lấy ta làm mồi nhử, dẫn Thiên Vương Điện ra, kết quả là còn phải đem bọn hắn một mẻ hốt gọn. Mời ngươi nói cho ta biết, ta đáp ứng ngươi cùng không đáp ứng ngươi, có cái gì khác nhau?

- Thời gian của ngươi nhanh đến rồi.

Táng Hoa Vu Chủ không để ý tới hắn, ngón tay ngọc thon dài cách không điểm nhẹ năm cánh hoa, uy hiếp lấy Tần Mệnh.

Tần Mệnh trì hoãn một lát, đau đớn hơi chút giảm bớt, máu tươi cũng đã ngừng lại rất nhiều.

- Ta suy nghĩ kỹ càng rồi.

- Nói.

- Để cho ta hãm hại Thiên Thu Hầu? Không có khả năng. Muốn giết muốn phế, tùy ngươi rồi.

Tần Mệnh tản ra linh lực thuẫn, linh lực trong kinh mạch bình tĩnh, cũng thu hồi hoàng kim dực.

- Đáng tiếc.

Táng Hoa Vu Chủ khẽ đẩy tay ngọc về phía trước, năm mảnh cánh hoa đánh qua yết hầu cùng tứ chi Tần Mệnh.

Tần Mệnh nhắm mắt lại, mím chặt bờ môi, muốn đánh muốn giết, muốn làm gì cũng được.

Nhưng mà...

Đợi trong chốc lát, trong khi chờ đợi đau nhức kịch liệt không có xuất hiện, ánh mắt hắn hơi chút mở ra, năm mảnh cánh hoa liền ở trước người, gần như muốn đụng phải yết hầu cùng tứ chi, lại không có tiến thêm một bước xa hơn. Trong đầu Tần Mệnh âm thầm thở ra hơi, thành công rồi! Táng Hoa Vu Chủ nhất định là có mục đích đặc thù gì, không phải vạn bất đắc dĩ không có khả năng giết hắn.

Để cho ngươi giết, ngươi lại không dám?

- Tỉnh lại đi, nếu Tần Mệnh ngươi quả thật muốn chết, cũng không phải là chờ chết, là chịu chết. Trong tay Thiên Thu Hầu có một vật, ta muốn dùng mạng của ngươi cùng hắn đổi. Ngươi mời hắn đi ra, chỉ có chính hắn, ta cùng hắn gặp mặt, cũng chỉ có bản thân ta.

Táng Hoa Vu Chủ phất tay rút năm mảnh cánh hoa về, nàng phải mau chóng định ngày hẹn Thiên Thu Hầu, dùng Tần Mệnh áp chế hắn rút Thái Cực luyện lô ra khỏi người mình. Toàn thân nàng đau nhức kịch liệt lại suy yếu, cảm giác vạn phần khó chịu, nhất là cảnh giới tùy thời có khả năng thoái hóa, kéo dài một tháng lui nhất trọng thiên, quả thực là dày vò.

Chúng Vương Hầu của Thiên Vương Điện trọng tình nghĩa, nàng tin tưởng chỉ cần kéo lấy Tần Mệnh đến trước mặt Thiên Thu Hầu, hắn chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

- Ta không có biện pháp bảo đảm Thiên Thu Hầu sẽ một mình tới gặp ngươi, ta cũng không có thể bảo đảm ngươi là một mình đi gặp hắn.

Tần Mệnh nhắc nhở bản thân tỉnh táo, tâm tư tắt đèn chuyển cảnh, cái gì lại có thể bức Táng Hoa Vu Chủ đến tình trạng này? Lén lút muốn cùng Thiên Thu Hầu gặp mặt.

- Được một tấc lại muốn tiến một thước? Là thấy chúng ta nói chuyện quá nhẹ nhõm rồi.

- Nhẹ nhõm? Ngươi thật độc.

Tần Mệnh bị liền đánh đến chết đi sống lại, gần như muốn phế bỏ, thế này còn nhẹ nhõm?

Tay trái Táng Hoa Vu Chủ ở trên hư không biến ảo bắt tay làm thế, chỉ chốc lát sau, sáu mảnh cánh hoa từ chỗ rừng sâu thổi qua đến, phía sau đi theo sáu đầu sói bạc điên cuồng. Hùng tráng to lớn, bộ lông như cương châm sáng loáng, miệng đầy răng nanh sắc nhọn, chảy sền sệt nước bọt.

Đây là loại dã thú hiếu chiến cực độ, tính rất mạnh phá hư, chúng thậm chí sẽ săn cả đồng loại.

- Địa Võ Sơ giai mà thôi, giết không chết ta.

Tần Mệnh nhíu mày, lập tức chống lên linh lực thuẫn.

- Giết không chết, từ từ gặm.

- Có ý gì?

Trong đầu Tần Mệnh xiết chặt.

Táng Hoa Vu Chủ chỉ Tần Mệnh, sáu đầu sói bạc điên cuồng như là dã thú tránh thoát khỏi xiềng xích, phía sau tiếp trước đánh về phía Tần Mệnh.

- Cút ngay!

Tần Mệnh phẫn nộ, vung quyền muốn bạo kích.

- Không nên phản kháng, ngươi giết một đầu sói, ta phế một cánh tay ngươi.

Táng Hoa Vu Chủ khống chế được hơn mười mảnh cánh hoa tập trung vào Tần Mệnh.

- Ngươi...

Tần Mệnh cưỡng ép nhịn xuống nắm đấm, cắn răng khống chế được linh lực thuẫn.

Sáu đầu sói bạc điên cuồng như là đói đến nóng mắt, liên tiếp ngã nhào trên người Tần Mệnh, điên cuồng mà cắn xé, răng nanh bén nhọn kẹp chặt cánh tay, cái bụng, tại cổ các loại, hung hăng lung lay đầu, móng vuốt như lưỡi đao sắc bén ở trên người hắn một hồi loạn đánh loạn ấn. Nếu như không phải nhờ có linh lực thuẫn, sáu đầu dã thú này rất nhanh liền xé nát hắn, mặc dù như vậy, nhìn chúng điên cuồng nhấm nuốt kéo lấy thân thể của mình, cái loại cảm giác này để cho người ta phải phát điên. Nếu như không phải năng lực thừa nhận của Tần Mệnh mạnh, có lẽ đã muốn tan vỡ rồi.

Tần Mệnh trong cơn giận dữ, nhưng lại không thể không thừa nhận lấy.

- Trách không được không ai dám lấy ngươi, tâm lý ngươi quá biến thái!

- Đáp ứng, hay là cự tuyệt.

Táng Hoa Vu Chủ bất vi sở động, ánh mắt bình tĩnh, tâm cảnh bình tĩnh, bình tĩnh để cho người ta phát lạnh.

Sáu đầu điên cuồng sói bạc điên cuồng mà cắn xé lấy Tần Mệnh, chúng gặm bất động linh lực thuẫn của Tần Mệnh, trở nên càng thêm hung tàn, một đầu sói kẹp chặt cổ của hắn, bốn đầu sói kẹp chặt hắn cánh tay chân, sinh sinh đem hắn lôi kéo, bên kia sói nhảy đến trên người hắn, đối với mặt gặm xuống dưới.

- Cút!! Tần Mệnh nổi giận, toàn thân kích thích lôi triều, hướng về bốn phương tám hướng phát nổ như tập kích, sáu đầu điên cuồng sói bạc tại chỗ bị đánh vỡ, theo sấm sét rải đầy hố sâu.

Bình Luận (0)
Comment