Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1047 - Chương 1047 - Thảm (2)

Chương 1047 - Thảm (2)
Chương 1047 - Thảm (2)

Táng Hoa Vu Chủ nói được thì làm được, hơn mười cánh hoa trong chốc lát bạo kích, toàn bộ đánh đến Tần Mệnh.

- Tiện nhân, ta không rảnh cùng ngươi chơi ngu, cáo từ.

Tần Mệnh chấn mở bốn cánh, tại trước khi cánh hoa đánh đến, ngút trời lao lên.

Táng Hoa Vu Chủ chỉ tay phải lên trời, hơn mười mảnh cánh hoa toàn bộ chuyển hướng, như là lưỡi đao gào thét, thẳng lên vòm trời, toàn bộ truy kích Tần Mệnh. Tốc độ của Tần Mệnh rất nhanh, nhưng đối mặt lại chính là chiêu thức Thánh Võ khống chế, sau liên tục tránh đi năm cánh hoa, các cánh hoa khác đã liên tiếp đánh lên trên người, cánh hoa lúc này so lần trước đó càng mạnh càng ác hơn, như là lợi tiễn tập kích, sinh sinh xuyên thủng thân thể.

Trời quang xanh thẳm, máu vàng bay lả tả, tiếng kêu thảm thiết thê lương đầy thống khổ vang vọng một mảnh.

Năm cánh hoa bị hắn tránh đi toàn bộ lui về, bạo lên sóng máu mãnh liệt, quay cuồng ngập trời, như sông lớn gào rít giận dữ, liên tục năm lần va chạm, đem Tần Mệnh từ trên cao đánh xuống rừng rậm.

Tiểu Quy trong túi áo lắc đầu, thảm a, quá thảm rồi. Hài tử đáng thương a, làm sao lại đụng phải một nữ tử điên như vậy.

Tần Mệnh rơi vào trong núi rừng, lại là ngã vào cái hố sâu kia, rơi đến trước mặt Táng Hoa Vu Chủ. Lần này tổn thương càng nặng hơn, hắn gục ở chỗ này cả buổi không có trì hoãn qua đến, hoàng kim huyết phóng thích khí tức sinh mệnh cuộn trào bốn phía trong người dốc lòng cứu chữa, cầm máu, giảm đau, khép lại miệng vết thương, nhưng thương thế Tần Mệnh vô cùng nghiêm trọng, cứu hắn trọn vẹn một nén nhang, mới tốt xấu đem máu tươi ngừng chảy.

- Đáp ứng, hay là cự tuyệt?

Táng Hoa Vu Chủ đợi câu trả lời của hắn.

Dung mạo tuyệt mỹ, tư thái động lòng người, trường bào đỏ như máu làm nổi nàng bật giống như là đóa tiên hoa nở rộ, chỉ là vẻ tươi đẹp của nàng là huyết tinh, là lãnh khốc.

- Giết ta đi, ta không nhận ngươi nhục nhã.

Tần Mệnh giãy dụa, mặt mũi dữ tợn, vung quyền bạo lấy Táng Hoa Vu Chủ.

- Ta chịu chết, ngươi thành toàn!

- Đùng!

Táng Hoa Vu Chủ lấy tay ngăn lại, một cỗ kình khí từ lòng bàn tay chấn mở, gợn sóng trong suốt, vô thanh vô ý, nhưng lại như là cơn lũ bất ngờ va chạm Tần Mệnh, hoàn toàn chìm ngập hắn.

Tại trước mặt Thánh Võ, Tần Mệnh hoàn toàn không chịu nổi một kích, thân thể trọng thương quay cuồng ở giữa không trung, đâm vào ven hố sâu, lần nữa bắn bay, rơi xuống trong rừng cây, máu vàng rơi vãi đầy đất.

Trong khí hải, Tu La đao, Lôi Thiềm, toàn bộ thức tỉnh, nhưng đối mặt với thánh uy nguy hiểm mạnh mẽ bên ngoài, chúng cũng bảo trì bình tĩnh.

Xung quanh Táng Hoa Vu Chủ phất phới đầy cánh hoa tươi đẹp, liên tục bước đi nhẹ nhàng, đi qua hố sâu, đi về hướng Tần Mệnh.

- Cơ hội cuối cùng, thuận theo ta, định ngày hẹn Thiên Thu Hầu, ta bảo vệ ngươi bình an vô sự. Phản kháng, đem ngươi đính tại Thác Thương Sơn chờ chết, dẫn Thiên Vương Điện hiện thân, nhìn xem hiện tại Thiên Vương Điện còn có thể chống cự vây quét ở hải tộc hay không.

- Ngươi cứ việc đem ta đính tại Thác Thương Sơn, ta hô một tiếng đau, ta cũng không phải là Tần Mệnh.

Tần Mệnh khục lấy máu tươi, lắc la lắc lư đứng lên.

- Thật cho rằng ta không dám?

- Ngươi dám, ngươi lợi hại, ngươi uy phong, đi a? Ta rơi vào trong tay ngươi rồi, ta nhận rồi!

Tần Mệnh lảo đảo lui về phía sau hai bước, dựa vào cây ngồi xuống.

Thời điểm hắn còn tại Thanh Vân tông, các loại chật vật các loại chịu nhục, bị đệ tử Linh Võ Cảnh tùy ý chà đạp. Sau khi rời khỏi, gần như đã quên muốn hết cái loại cảm giác này, hôm nay... Lại nếm đến rồi.

Trăm cay nghìn đắng chạy ra khỏi Vạn Tuế Sơn, không nghĩ tới lại ngã đến trong tay Vu Điện, mạng ta thật khổ.

- Ngươi không có thông minh như ta tưởng tượng. Cho ngươi cơ hội, ngươi không biết nắm chắc.

- Ngươi cho ăn ta độc, ta phải tiếp lấy, như vậy mới tính là thông minh? Ta chẳng muốn cùng ngươi nói nhảm, dẫn ta đi đi, đi Thác Thương Sơn, đem ta đinh ở phía trên. Đúng rồi, dùng cái tính cách ác độc này của ngươi, trước khi đi còn muốn phế ta trước a, đến đây, cứ việc đến, vỡ cánh tay, hay là chân trước? Muốn đẩy cả ruột ra ngoài, cho ngươi làm vòng cổ?

Tần Mệnh miệng đầy máu loãng, lạnh lùng dán mắt vào nàng.

Táng Hoa Vu Chủ rút về hơn một nghìn cánh hoa, muốn bao trùm Tần Mệnh.

- Cho ngươi thêm lựa chọn thứ ba.

- Không chọn.

- Ta có thể mang ngươi đến Lôi Đình cổ thành.

- Ngươi lặp lại lần nữa?

- Lôi Đình cổ thành, nhà ngươi!

- Tiện nhân, có chuyện gì xông đến ta, đừng kéo lấy người nhà của ta.

Tần Mệnh như là hùng sư đột nhiên bị chọc giận, nắm lấy vỏ cây đứng lên.

- Ta là giết mọi người trước mặt ngươi, hay là dùng mạng của ngươi để cho bọn hắn... Tự sát.

- Ngươi dám!

- Lựa chọn mới, là Thiên Vương Điện chết, hay là Lôi Đình cổ thành ngươi diệt.

Tần Mệnh dữ dội thở hổn hển, trong ánh mắt bò đầy tơ máu màu vàng.

- Đừng có lại nổi điên nữa, càng lộ ra ngươi vô năng! Trả lời ta, mang ta đi tìm Thiên Thu Hầu, hay là ta mang ngươi đi Lôi Đình cổ thành.

- Còn có một lựa chọn.

- Nói.

- Phế ngươi đi, đem ngươi bán vào hoa lâu! Ngươi yên tâm, lão tử mỗi ngày đi chiếu cố ngươi sinh ý.

- Còn dám suồng sã, sau khi diệt Lôi Đình cổ thành ngươi, lại diệt Thanh Vân tông.

Táng Hoa Vu Chủ câu dẫn ra ba mảnh cánh hoa, muốn đánh đến ngực của Tần Mệnh.

Bình Luận (0)
Comment