- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đùa nghịch ta sao!
Tần Mệnh suýt chút nữa tan vỡ rồi, thật vất vả mới khôi phục, chỉ chớp mắt toàn bộ đã không còn? Chúng đi đâu rồi! Mấu chốt là không có bất kỳ dấu hiệu, cứ như vậy đột ngột biến mất thật không thể tin được rồi. Dù cho là bên trong khí hải đã có lỗ thủng, nhưng cũng không thể trong nháy mắt liền không còn a. Đợi một chút, có phải là Táng Hoa Vu Chủ ở trên người hắn đã động tay động chân gì rồi hay không?
Tựa như ấn ký huyết văn lưu trên Bá Đao lúc trước.
Tần Mệnh vọt tới trong hồ nước phía trước, triệt triệt để để tắm rửa một cái, y phục cũng đã đổi mới, kết quả vẫn là cảm thụ không đến linh lực tồn tại, chớ nói chi là hấp thu linh lực từ trong núi rừng.
Tần Mệnh nắm cửu sắc chú, có nên lại bổ sung hay không?
Linh lực trong đây cũng không dư thừa bao nhiêu.
Đúng rồi, linh lực của ta không còn, làm sao linh lực bên trong nó lại không có biến mất?
Là không đến lúc, hay là còn nguyên nhân gì?
Tần Mệnh suy nghĩ, lại thu cửu sắc chú vào không gian giới chỉ. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như ngay cả nó đều đã làm, Tần Mệnh liền triệt để cùng linh lực nói gặp lại sau, trước cất đi, thời điểm mấu chốt lại lấy ra dùng.
- Ôi, bằng hữu, lòng dạ thanh thản không nhỏ a, còn có thời gian tắm rửa?
Có đoàn người đi qua, biểu lộ một hồi quái dị.
- Bằng hữu, nghe ngóng chuyện này, cái Thất Nhạc Cấm Đảo này là xảy ra chuyện gì?
Tần Mệnh nhìn xem đi tới đám người, ngưng thần dò xét lấy, có ít người toàn thân bắt đầu khởi động lấy khí thế cường thịnh, có ít người cẩn thận từng li từng tí, dò xét không đến linh lực.
Đám người kia không có để ý tới hắn, toàn bộ rời khỏi, đi sâu vào rừng rậm.
- Người đều lạnh lùng như vậy rồi?
Tần Mệnh nhắm mắt lại bình tĩnh một lát, nghìn vạn lần không thể sợ, không thể loạn. Không có linh lực nhưng có nguyên lực, hai nắm đấm hai bàn chân này có thể xông có thể đánh, ta cũng không tin tìm không thấy người hỏi rõ ràng tình huống.
- Tiểu Tổ? Cho thêm chút Sinh Mệnh Thủy?
Tần Mệnh gõ mai rùa, cái tên này ở bên trong giả chết, được rồi, không trông cậy vào ai được rồi.
Hắn giữ vững tinh thần, đi đến núi rừng.
- A...
- Nghiệt súc, cút ngay... Tỷ!!
Không bao lâu, sâu trong núi non trùng điệp truyền đến tiếng một nam một nữ sợ hãi kêu la, cùng với nhiều tiếng mãnh thú nguy hiểm mạnh mẽ rít gào khàn khàn, và tiếng cây cối đứt gãy.
- Ngao rống...
Tiếng gầm thét hung tàn vang vọng trong núi rừng, gió lớn huyết tinh thổi cây rừng cuồng vũ, trận trận khí tức mãnh liệt đang tuôn ra.
Lá rừng rơi rụng, mặt đất rung rung!
Một đầu quái vật khổng lồ đấu đá bừa bãi trong núi rừng, hung tàn, mãnh liệt, đuổi theo một nam một nữ, thân hình to lớn bao phủ một mảnh không gian, lộ ra vô tận khí tức hung sát. Nó đụng nát gỗ già, đạp rạn nứt núi đá, bỏ qua tất cả ngăn trở trước mặt, miệng lớn dữ tợn phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Một nam một nữ chạy như điên, mạnh mẽ đến mãnh liệt, nhưng cự thú đằng sau lại truy nhanh hơn, hoành hành không trở ngại, quả thực hung tàn.
- Rống...
Đây là đầu Thiết Giáp Cự Ngạc, dài hơn mười thước, cao gần ba thước, tứ chi hùng tráng đạp lấy mặt đất, phát ra nổ lớn như sấm rền.
- Tỷ... Mau mau...
Nam tử xông đến núi đá phía trước, cất bước bay vọt, từ chỗ sườn núi nhảy xuống, trên phạm vi lớn quay cuồng rơi xuống đất, nữ tử đằng sau nhẹ như thải điệp, cũng theo sát phóng tới núi cao.
- Rống...
Thiết Giáp Cự Ngạc như là quả đạn pháo khổng lồ, đi lên đụng phải núi đá cao trăm trượng, tiếng nổ lớn ầm ầm, thân núi nổ tung tóe, lượng lớn đá vụn rơi xuống, thân hình to mọng của nó cường thế chui vào bên trong, một tiếng gào thét, ánh xanh bộc phát, nó ở trong thân núi quay cuồng dữ dội, cái đuôi lớn quét ngang như ngàn quân múa loạn. Núi đá bò đầy khe hở như là bạo tạc như là nổ vang, hàng trăm tảng đá lớn phóng lên trời, có chút mấy ngàn cân, có chút mấy vạn cân, rơi xuống bốn phương tám hướng.
Một nam một nữ sắc mặt đại biến, những đá lớn kia không sai lệch rơi xuống, rất nhiều hướng phía bọn hắn nơi này đánh đi qua.
- Tỷ! Tránh ra!
Nam tử đẩy nữ tử ra, bay ngược về đằng sau.
Oanh!
Tảng đá to như căn phòng từ trên trời giáng xuống, đập vào nơi nữ tử vừa vặn rơi xuống đất, chấn lên gió lớn đậm đặc, thổi bay lấy bụi đất đá vỡ.
Nữ tử vừa muốn đứng lên, lớn nhỏ hơn mười tảng đá đã gào thét rơi về phía nàng nơi này, đảo mắt cũng đã hàng lâm, trùng trùng điệp điệp bóng đen rơi vãi tại trên người nàng.
- Tỷ...
Nam tử sợ hãi kêu to, như nổi điên chạy qua.
Thời khắc nguy hiểm, nữ tử vô ý thức muốn kích thích linh lực thuẫn, ngạnh kháng bạo kích, kết quả... thần sắc nàng đột biến, đã quên, linh lực của ta... Không còn...
- Đừng lo lắng, tránh ra a.
Con mắt nam tử đều đỏ lên, đang chạy như điên trực tiếp bay bổ nhào qua, muốn thay nữ tử chống cự đá lớn.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh lao qua tới, một chưởng đẩy nữ tử ra, chân trái vê đất, chân phải triệt toái phía sau, vững vàng ‘cắm rễ’, trong cổ họng hắn lăn ra tiếng gầm nhẹ, nổ tung tại đầu lưỡi, vung quyền bạo kích, đối chiến với gào đá lớn thét mà đến. Tiếng răng rắc nổ lớn, tảng đá lớn gần một trăm thước bị sinh sinh nứt vỡ, biến thành đá vụn lớn nhỏ, mang theo lực lượng mạnh mẽ trùng kích tứ tán, đánh về phía đống đá bên cạnh muốn rơi xuống, cưỡng ép xoay chuyển quỹ tích của chúng.