Nữ tử ngã quỵ trên đất, kinh hồn chưa định, hoảng hốt nhìn thân ảnh kia.
Nam tử từ bên cạnh xông lại, kéo lấy nữ tử, vội vàng kiểm tra:
- Tỷ, không có sao chứ?
Ầm ầm, lượng lớn đá lớn rơi xuống ở xung quanh, đánh ra va chạm nặng nề, như là gõ vào trong lòng bọn hắn, đi theo run run.
- Rống!!
Tiếng gầm thét cực lớn, Thiết Giáp Cự Ngạc chạy như điên qua đến, móng vuốt sắc bén tráng kiện đạp vỡ mặt đất. Thân thể nó cường hoành, đụng nát lấy các loại đá lớn phía trước, chạy giết bọn hắn.
Tần Mệnh hít một hơi, đang chuẩn bị cùng đầu cá sấu khổng lồ này đấu một trận.
- Tỷ... Đi mau...
Nam tử kéo nữ tử, hướng phía trước chạy như điên, quay đầu lại hô lớn:
- Huynh đệ, chịu đựng!
Chịu đựng?
Khóe mắt Tần Mệnh co lại, quay người bỏ chạy, tốc độ so với bọn hắn càng nhanh hơn, trong chốc lát đã theo đuổi đếb bên cạnh bọn hắn, một bên chạy một bên hỏi:
- Nghe ngóng chuyện này.
- Đến lúc nào rồi, nhanh nhanh nhanh, nghiệt súc kia đuổi theo tới rồi.
Đồng Ngôn lôi kéo tỷ tỷ Đồng Hân, không ngừng quay đầu lại nhìn quanh.
Trong tâm hắn nén giận, đường đường là tam thiếu gia Tử Viêm Tộc, tuyệt thế kỳ tài hải tộc, lại bị đầu dã thú đuổi khắp núi đồi chạy thục mạng. Cái nơi cức chuột gì vậy? Lại đem linh lực của chúng ta đều tan hết.
- Rống...
Thiết Giáp Cự Ngạc dữ tợn, hàm răng sắc bén như đao to sáng bóng như tuyết, con mắt cực lớn lóe ra hàn quang u bích lành lạnh. Nó phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, sóng âm cuồn cuộn như là sóng lớn chảy siết, kéo dài qua hơn trăm thước, xông về phía bọn người Tần Mệnh, ba gốc đại thụ cổ xưa bị âm triều bị đâm cho chia năm xẻ bảy, chạc cây phất phới dưới bầu trời.
Tần Mệnh một tay chế trụ bả vai của nữ tử, liền mang theo nàng cùng Đồng Ngôn, hai chân hai chân phóng thích sức bật kinh người, kéo lấy hai người nhảy lên năm thước, xông đến tán cây phía trước, trước khi âm triều hủy diệt đại thụ, lần nữa nhảy lên, động tác liên tiếp một hơi hoàn thành, như mây trôi nước chảy, hắn kéo lấy hai người tung hoành thuyên chuyển giữa những gốc cây già, kéo dài qua mấy chục thước, xông về vách núi phía trước.
- Ngươi làm gì?
- Ngừng... A...
Tần Mệnh lôi kéo hai người thả người nhảy lên, từ vách núi hơn hai trăm thước xông hướng phía dưới... Sông lớn...
- Ồ?? Không phải sông?
- Cái gì gọi là ồ?
Dưới vách núi không phải sông lớn, mà là hạp cốc!
Ba người kinh hô, dụng cả tay chân, không ngừng lợi dụng treo trên vách đá dựng đứng nhánh dây cùng chạc cây, giảm xóc lấy lực lượng.
Tần Mệnh còn mạnh hơn chút, có kinh nghiệm, càng có lực lượng, rơi xuống coi như nhẹ nhõm. Đồng Ngôn Đồng Hân đều là võ pháp cường đại, nhưng thực lực thân thể lại bình thường, bình thường đều là mở rộng đôi cánh lửa màu tím, chưa từng như vậy qua, không hề có kinh nghiệm càng không hề có chuẩn bị, trong lúc rơi xuống với tốc độ cao không ngừng va chạm lấy chạc cây đá vụn, y phục đều bị xé rách, thật vất vả mới ổn định rồi, kết quả mặt đất liền ngay trước mắt.
Tần Mệnh dẫn đầu rơi xuống đất, thân thể biến chuyển ngay tại chỗ, hai chân phát lực, phóng lên trời.
Đồng Ngôn vừa ngay ngắn người lại bị Thiết Thụ đẩy lên, ngược lại rơi xuống.
- Tới vừa vặn, tiếp ta...
Tần Mệnh cùng đi qua sát bên người Đồng Ngôn, vững vàng ôm lấy Đồng Hân đang kinh hô, tan mất cỗ lực lớn khi nàng rơi xuống kia, nhẹ nhõm mà rơi vào trong bụi cỏ tại chân vách núi.
Bành!!
Đồng Ngôn ngã chỏng vó vào trong đất bùn, không có linh lực thuẫn, không có cánh lửa tím, sau khi rơi xuống hai trăm thước lại va chạm như thế, đem hắn đụng đến thất điên bát đảo, thân thể đều rơi vỡ rồi, hắn thống khổ than nhẹ:
- Đại gia ngươi...
Đồng Hân vô ý thức ôm lấy cổ Tần Mệnh, núp ở trong lòng ngực của hắn, liên tiếp sự kiện đột nhiên để cho vị thiên chi kiều nữ như nàng đây đều có chút hoảng hốt.
- Ta để xuống? Hay là chính ngươi xuống?
Tần Mệnh ôm lấy nàng, trước mắt không thể không sáng ngời, nữ tử thật tinh xảo. Xinh đẹp tinh khiết, áo tím hiển thị rõ cao quý, tóc đen rối tung, mềm mại như tơ lụa, nàng có một cỗ khí chất siêu trần thoát tục, mặc dù là hoảng hốt, nhưng cũng không có bối rối. Một đôi mắt thực tếlại trong suốt, không có một điểm tạp chất.
Đồng Hân hoàn hồn, từ trong ngực Tần Mệnh nhảy xuống, đôi môi đỏ mọng tuyệt mỹ, nhè nhẹ thở ra một hơi, hướng phía Tần Mệnh nói tiếng cảm tạ.
- Đa tạ cứu giúp.
- Rống...
Thiết Giáp Cự Ngạc tại đỉnh vách núi gào thét, sóng âm cuồn cuộn rung động lắc lư lấy núi rừng, cả đỉnh núi đều đang run rẩy, lượng lớn đá vụn treo trên vách đá dựng đứng bị đánh rách tả tơi, rơi vãi đáy vực. Nó giống như đang sợ hãi lấy cái gì, đứng tại đỉnh núi rống lên vài tiếng, sau đó liền quay người nện bước nặng nề rời khỏi.
Ba người bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra, suýt chút nữa đã bị ăn hết.
Đồng Ngôn giãy dụa đứng lên, xanh cả mặt, chất vấn Tần Mệnh:
- Ngươi ai? Diễn anh hùng cứu mỹ nhân cái gì? Như thế nào đây, còn hi vọng là vừa gặp đã yêu, lấy thân báo đáp? Ta cho ngươi biết, ngươi tìm lộn người.
Ánh mắt Đồng Hân lạnh lùng, không vừa lòng trừng Đồng Ngôn một cái.
Đồng Ngôn ngăn ở trước mặt Đồng Hân, có chút ngẩn cao đầu, giọng điệu cao ngạo:
- Hỏi ngươi a, ngươi là ai?
Hắn mặc dù đã mất linh lực, nhưng dù sao cũng là tam thiếu gia hải tộc, sống an nhàn sung sướng không nói, lại cao ngạo cường thế. Mặc dù được cứu rồi, nhưng trong tâm hắn rất không được tự nhiên, ta đường đường là Đồng Ngôn lại phải người khác tới cứu? Ghê tởm hơn chính là, hỗn đản này vậy mà lại ở trước mặt ta ôm tỷ tỷ của ta? Ngươi là ai a! Ngươi biết ngươi đang chạm vào ai không?