- Ngươi tối thiểu cần phải nói tiếng cám ơn.
Tần Mệnh cau đôi mày kiếm lại, cái thứ gì đây, cuồng như vậy?
- Ngươi cứu chúng ta mười cái mạng, đều bù không được bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào tỷ ta!
Ánh mắt Đồng Ngôn lăng lệ ác liệt, giọng điệu giận quá rồi.
Nhìn bộ dạng Đồng Ngôn hung hăng vênh váo, Tần Mệnh liền biết đây là công tử ca nhà nào đó, hắn không muốn cùng loại người này có liên quan, cứu người chính là vì nhiều hơn hảo cảm, hỏi rõ ràng chuyện Thất Nhạc Cấm Đảo:
- Hướng các ngươi nghe ngóng sự kiện, hòn đảo này có bí mật gì? Tại sao lại không cảm thụ đến linh lực?
- Ta còn muốn hỏi ngươi đây này.
Đồng Ngôn đi sau khi vào hòn đảo liền đang cảm giác vị trí của Tần Mệnh, nhưng trong đây như là có cấm chế gì đó, cảm giác phương hướng vô cùng mơ hồ, thật vất vả mới xác định vị trí, trong lúc đó linh lực lại biến mất, bắt đầu chỉ là hắn, cũng không lâu sau tỷ tỷ Đồng Hân của hắn cũng không còn.
- Ta không có nói đùa.
- Tưởng ta nói đùa hay sao?
- Các ngươi không hiểu rõ tình huống Thất Nhạc Cấm Đảo liền xông tới?
- Không phải ngươi không hiểu rõ cũng xông vào sao?
Đồng Ngôn thấy Tần Mệnh thế nào cũng không vừa mắt, hận không thể đem tay của hắn chặt đi. Dám ôm tỷ tỷ ta? Đáng giận! Hải vực nhiều người như vậy muốn nhúng chàm Đồng Hân, đều bị hắn đánh cho lui rồi, không nghĩ tới hôm nay thuyền lật trong mương, bị một tên nam tử hoang dã không biết chỗ nào bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy.
- Cáo từ!
Tần Mệnh chẳng muốn tính toán với bọn họ, tự nhận xui xẻo, hắn quay người đi vào hạp cốc trong rừng cây sâu xa. Tìm tiếp những người khác, nhìn xem có thể hỏi rõ ràng nguyên nhân linh lực biến mất hay không.
- Hắn không phải cố ý.
Đồng Hân lắc đầu.
- Ta đương nhiên biết rõ hắn là vô tâm, nếu hắn là có lòng, ta đã sớm đem hắn đốt thành tro rồi.
Đồng Ngôn ảo não nắm chặt nắm đấm, linh lực đâu? Làm sao lại không còn.
- Ồ... Tỷ... Ta giống như có thể cảm nhận được linh lực rồi.
Đồng Hân giương lông mi xinh đẹp như thêu lên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng nhìn qua rừng rậm sâu xa, không nghe thấy Đồng Ngôn nói.
- Ta thật có thể cảm nhận được linh lực rồi.
Đồng Ngôn kinh hỉ, thôn nạp lấy linh lực, đầu ngón tay ngưng tụ thành Hỏa Viêm màu tím. Nhiệt độ quen thuộc, màu tím quen thuộc, giờ khắc này ở trong mắt Đồng Ngôn mỹ diệu không gì sánh được. Hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra các loại bảo dược linh túy, không để ý hình tượng ngốn từng ngụm lớn, bổ sung linh lực.
- Tỷ, ngươi có thể cảm nhận được linh lực không? Tỷ?
- Thất Nhạc Cấm Đảo! Đồng Hân nhớ tới câu người nọ bỏ đi kia nói, nơi này thì ra là Thất Nhạc Cấm Đảo!
- Cái gì Thất Nhạc Cấm Đảo?
- Một cấm khu tại Loạn Lưu Hải Vực, năm mươi năm tái hiện một lần.
- Cấm khu? Nơi này có năng lượng gì đặc thù ư, sao có thể đem linh lực của chúng ta đều mất sạch... Ôi, hắn cũng dám trở lại.
Đồng Ngôn chợt thấy người nọ chạy đi lại trở về rồi, ánh mắt hắn lạnh lùng, một bên nuốt luyện lấy linh lực, một bên nắm chặt nắm đấm, muốn cho hắn chút giáo huấn. Dám ôm tỷ tỷ của ta? Không giáo huấn hắn một chút, trong lòng nuốt không trôi cơn tức kia.
Tần Mệnh chạy như điên qua đến phía bọn hắn nơi này, ngay cả chào hỏi cũng không, bước lớn nhảy lên, bắt lấy nhánh dây trên vách núi, xông lên phía trên. Dụng cả tay chân, như là bắt mang giẫm, mượn nhánh dây, chạc cây, tảng đá nhô ra, xông lên đỉnh núi, thân hình mạnh mẽ như vượn, chỉ chớp mắt liền bò tới trên giữa sườn núi.
Đồng Ngôn hừ một tiếng, đợi tí nữa lại thu thập:
- Tỷ, ngươi tiếp tục...
- Đó là cái gì?
Đồng Hân chỉ vào xa xa, khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt mỹ có chút trở nên trắng đi.
Chỗ rừng sâu truyền đến trận trận nổ lớn nặng nề, như là có đàn thú đang chạy như điên, bụi mù phất phới, chạc cây bay loạn, lượng lớn túc điểu bị kinh hoảng chạy thục mạng, xa xa nhìn lại, một mảnh hỗn loạn.
- Hí...
Một đầu rắn lục cực lớn từ trong rừng rậm thò đầu ra, to như căn phòng ốc, đầu rắn to lớn dữ tợn đáng sợ, răng nanh sắc nhọn dài hơn chừng một thước, lưỡi rắn tinh hồng phun ra nuốt vào không định.
Tại trước mặt của nó, một bầy heo rừng đang liều chết chạy trốn, tất cả lợn rừng đều là Hỏa Diễm Sa La Thú, hình thể hùng tráng có thể so với tê giác, toàn thân thiêu đốt lên lửa cháy hừng hực, chúng kéo thành đàn qua lại, vô cùng đáng sợ, ngay cả võ giả Địa Võ cấp cao giai cũng không dám đơn giản trêu chọc, nhưng đối mặt với đầu cự xà kia truy kích, toàn bộ bọn chúng lại đều hoảng sợ thét lên, đấu đá bừa bãi trong rừng rậm.
Bộ phận cự xà đứng ở trên rừng cây liền có hơn hai mươi trượng, lân phiến màu xanh lóe ra u quang dọa người, mỗi mảnh lân giáp đều có lớn như quạt hương bồ. Mắt rắn màu đỏ tươi to như cái chậu rửa mặt, phát ra ánh sáng hung thần đáng sợ. Trong rừng rậm, còn có lượng lớn rắn lục đang bay tán loạn, mỗi đầu đều dài ba đến năm thước, cả đàn cả lũ, rậm rạp chằng chịt, tình cảnh để cho người ta sởn hết cả gai ốc.
- Thiên Thanh Xà! Linh YêuThánh cấp !
Đồng Hân vừa nhìn một cái liền nhận ra rồi, nàng bất chấp hình tượng, bắt lấy nhánh dây trốn lên đỉnh núi.
- Tử Hỏa Dực!
Đồng Ngôn triệu tập linh lực, muốn phóng thích cánh lửa, nhưng hắn mới vừa vặn khôi phục, linh lực luyện hóa cũng liền một chút như vậy, sao có thể triển khai Tử Hỏa Dực tiêu hao linh lực thật lớn như thế.