Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1059 - Chương 1059 - Bí Mật Cấm Đảo (1)

Chương 1059 - Bí mật cấm đảo (1)
Chương 1059 - Bí mật cấm đảo (1)

Hắn thầm mắng tiếng đáng chết, cũng bắt lấy nhánh dây bò lên, một bên bò một bên quát mắng:

- Cái tên bên trên kia, ngươi không nói gì à? Không nhắc nhở một tiếng?

Tần Mệnh nào mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, hắn phóng lên đỉnh núi, quay đầu lại vừa nhìn, mặt mũi trắng bệch.

Thiên Thanh Xà, cái thân thể cao lớn kia quét ngang trong rừng rậm, cây rừng vắt ngang một mảnh, tiếng răng rắc không dứt bên tai, thân thể như đê đập ngăn cản đường đi bầy Hỏa Diễm Sa La Thú, trên núi đá xung quanh, trong bụi cỏ, trên đại thụ, mấy trăm đầu rắn lục phía sau tiếp trước nhào đầu về phía trước, xông về bầy Hỏa Diễm Sa La Thú tuyệt vọng.

Hỏa Diễm Sa La Thú bị Thiên Thanh Xà nhốt chặt, cản trở đường trốn, thanh âm rên rỉ thông suốt phiến khu vực này, thê lương tuyệt vọng, còn có chút phát cuồng, nhào đầu về phía trước giết tới bầy rắn lục.

Thiên Thanh Xà đưa đầu rắn tìm tòi, bén nhọn răng răng nanh bén nhọn đến cực hạn.

Hỏa Diễm Sa La Thú lớn như tê giác, toàn thân đều là giáp da dày đặc, thiêu đốt lên ngọn lửa, vô cùng cường hãn, nhưng bây giờ lại kêu la rên rĩ thê lương, ở giữa không trung liên tục xoay chuyển, rơi xuống cái miệng rộng đã mở ra bên dưới. Không có tiếng vỡ xương, không có máu tươi bắn tung toé, Hỏa Diễm Sa La Thú bị nuốt vào toàn bộ, trượt vào trong thân thể đối phương.

Thiên Thanh Xà mở miệng một cái, như là ăn trái cây, nuốt lấy Hỏa Diễm Sa La Thú, chỉ chớp mắt hơn hai mươi đầu đã vào trong bụng, thân thể vốn là tráng kiện lại trở nên lớn hơn. Rất nhiều Hỏa Diễm Sa La Thú giãy dụa nhúc nhích trong thân thể nó, chống lớp da rắn lớn đến gấp ba bình thường, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng gào thét bi thương tuyệt vọng phát ra từ trong bụng nó.

Đồng Ngôn Đồng Hân liên tiếp leo đến trên vách núi, quay đầu lại nhìn qua tình cảnh bầy rắn ăn uống xa xa cũng đều hít vào từng ngụm khí lạnh. Trên trăm đầu Hỏa Diễm Sa La Thú cứ như vậy bị nuốt sống? Nhìn quen hải vực hung tàn, cũng bị một màn này kích thích đến tâm thần kéo căng.

Tại thời điểm bọn hắn nhìn quanh, một đầu hùng sư ở đỉnh núi phía xa gào thét, toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa ngập trời, núi cao dưới chân đều muốn hòa tan thành nham tương. Tiếng gầm hùng hồn khiếp đảm tâm thần người, xỏ xuyên qua trời đất, chấn đến núi rừng đều trở nên yên tĩnh.

Tần Mệnh cảm thấy hòn đảo đáng sợ thật sâu, nơi này sẽ có bao nhiêu yêu vật khủng bố.

- Này!

Đồng Ngôn đẩy Tần Mệnh một cái, khí thế khinh người:

- Vừa rồi nguy hiểm như vậy, ngươi lại không nói một tiếng?

- Ta và ngươi rất quen thuộc sao?

Tần Mệnh chẳng muốn dây dưa cùng loại công tử ca này, quay người chạy vào rừng rậm, nhưng sau lưng lại truyền đến giọng Đồng Hân dễ nghe.

- Nơi này là Thất Nhạc Cấm Đảo, có thể áp chế linh lực kẻ xông vào, bất kể là Thánh Võ, hay là Linh Võ.

- Ngươi không phải mới vừa rồi còn không biết sao?

Tần Mệnh quay đầu lại.

- Vừa nhớ tới.

Sắc trời dần tối, nguy hiểm trên hòn đảo cũng không có yếu bớt, ngược lại nhiều nơi còn xuất hiện càng nhiều Linh Yêu, chúng qua lại trong núi rừng, khí tức hung tàn vô thanh tràn ngập, các loại âm thanh gào thét liên tiếp vang vọng, để cho lòng người thời khắc đều phải căng cứng.

Ánh lửa nhảy lên trong rừng, chân nai cắm ở trên nhánh cây được nướng vàng óng ánh bóng loáng. Giọt mỡ nhỏ xuống trên đống lửa phát ra tiếng vang ‘xèo xèo’, muối ăn lão sâm hương vị đã đều được thẩm thấu đi vào, mùi thơm mê người lượn lờ trong rừng, kích thích ba người cạnh đống lửa muốn ăn.

Tần Mệnh thò tay muốn xé mở chân nai vàng ươm bóng loáng, Đồng Ngôn tranh thủ thời gian ngăn lại:

- Dùng tay cầm?

- Chẳng lẽ dùng chân?

Tần Mệnh há miệng oán giận đáp lời.

- Tiểu tử, đừng hung hăng càn quấy, bổn thiếu gia ngồi ăn cơm cùng ngươi, là vinh hạnh của ngươi.

- Chúng ta thân phận tiểu dân hèn mọn, không dám cùng ăn chung, ngài nhẹ nhàng đi, tự cầm đi.

Tần Mệnh giơ toàn bộ chân nai lên, há mồm liền cắn.

- Ôi! Rất cuồng a!

Đồng Ngôn nắm tay, lửa tím luồn lên, vòng quanh nắm đấm hừng hực bùng cháy, linh lực của hắn hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn giữ vững gần một canh giờ.

- Có bản lĩnh đi bắt dã thú a, từ trong tay người khác đoạt ăn rất uy phong?

- Thôi đi.

Đồng Hân ngăn Đồng Ngôn lại, từ trong không gian giới chỉ lấy ra dao nĩa cùng bàn ngọc tinh xảo.

- Ta đến phân.

Tần Mệnh nhìn xem những bàn ngọc dao đĩa kia, chế tác tinh xảo tinh tế tỉ mỉ, xem ra chính là phú quý người ta dùng. Nữ tử này còn rất coi trọng, rời khỏi nhà ra bên ngoài còn mang theo những này.

Đồng Hân mở chân nai ra, phân đến trên bàn ngọc, lấy ra chút ít linh quả, bày ở phía trên, phân cho bọn hắn:

- Thất Nhạc Cấm Đảo đại khái là đột nhiên xuất hiện tại hơn một ngàn ba trăm năm trước, sau đó quy luật cứ cách mỗi năm mươi năm sẽ hiện ra, chưa từng rời khỏi qua Loạn Lưu Hải Vực. Mỗi lần xuất hiện thời gian tồn tại là ba tháng, mấy lần ngẫu nhiên đến năm tháng. Không có ai biết vì cái gì nó lại xuất hiện, cũng không người nào biết trong năm mươi năm biến mất nó ở đâu.

Trên hòn đảo này có cỗ lực lượng thần bí, đối với Linh Yêu sinh hoạt ở chỗ này không ảnh hưởng, nhưng lại sẽ thêm tại trên người mỗi người cùng Linh Yêu xâm nhập nơi này. Nó sẽ để cho kẻ xông vào trong nháy mắt biến mất linh lực, thời gian biến mất không định, có khả năng sẽ biến mất rất nhiều ngày, có khả năng biến mất vài phút, ở trong khoảng thời gian kẻ xông vào biến mất linh lực này, không cảm thụ được linh lực bên ngoài, cũng không cách nào hấp thu linh lực từ trong linh quả, giống như là bị phong ấn.

Bình Luận (0)
Comment