Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095 - Sẵn Sàng Góp Sức (2)

Chương 1095 - Sẵn sàng góp sức (2)
Chương 1095 - Sẵn sàng góp sức (2)

Nhất là cặp Tử Viêm Dực kia xinh đẹp quý giá kia, càng là biểu tượng của thân phận!

Hắn gần như không thể tin được tại nội hải lại gặp được cường giả Tử Viêm Tộc, từ võ pháp tu vi cùng với Tử Viêm Dực đến suy đoán, thân phận tuyệt đối sẽ không thấp.

- Qua đây nói chuyện.

Đồng Hân không biết Tô Nghị muốn làm gì, nhưng nàng không muốn tiết lộ thân phận quá sớm.

Tô Nghị lần nữa hành lễ, bày ra tôn kính cùng vô hại, lúc này mới đi về hướng nơi này. Tại thời điểm đi qua Tần Mệnh, cũng có chút gật đầu với hắn, còn cho thêm cả nụ cười tươi.

- Địa Võ bát trọng thiên?

Đồng Hân cảm thụ lấy khí tức Tô Nghị, suy đoán ra cảnh giới.

- Bát trọng thiên đỉnh phong.

Tô Nghị cũng không giấu diếm, đứng ở khoảng cách gần nhìn Đồng Hân, trong lòng nhảy dựng, bị mỹ mạo của nàng làm cho khuynh đảo. Dáng người cân đối cao ráo khỏe đẹp, phong độ ưu nhã mê người, đôi mắt trong suốt linh tính, có một loại mị lực nói không nên lời. Làn da thu thuỷ trạm trạm Yêu Nhiêu, đôi chân thon dài kiều mỵ, nàng quả thật xinh đẹp như một bức họa. Để cho nhất Tô Nghị động tâm chính là, Đồng Hân thân phận tôn quý, còn có tư thái khinh thường quần hùng cường giả trong chiến đấu tại cánh đồng tuyết.

Tô Nghị cũng không có quá phận dò xét, trên dưới đáp qua, biểu lộ ra thưởng thức cùng kinh diễm, lại vừa đúng chỗ đẹp.

- Có thể vì ngài cống hiến sức lực, là vinh hạnh của Tô Nghị ta.

Anh Vũ trên vai hắn vậy mà cũng đi theo cúi đầu xuống, hướng Đồng Hân tỏ vẻ lấy bản thân tôn kính. Toàn thân nó có bảy loại lông vũ màu sắc khác nhau, ngay cả con mắt đều là đang biến hóa màu sắc khác nhau, diễm lệ lại thần dị.

- Thất Thải Kim Cương Anh Vũ?

Đồng Hân ồ một tiếng.

- Tiểu thư tuệ nhãn. Nó chính xác là Thất Thải Kim Cương Anh Vũ, huyết mạch rất thuần khiết, theo ta mười năm rồi.

Tô Nghị mỉm cười, dáng người cao lớn, khí chất tinh anh, dáng người xinh đẹp, phối hợp ra mị lực nam giới kinh người, để cho người ta sinh lòng hảo cảm.

- Kim Cương Anh Vũ rất trân quý, bảy màu càng hiếm thấy, nếu như là thuần huyết, tương lai có lẽ có thể đến Thánh Cảnh.

Tô Nghị nhìn qua sơn cốc:

- Vị công tử kia đâu a? Ta có may mắn vừa thấy hay không?

- Hắn khôi phục linh lực, đang bế quan.

- Cấm chế tại Thất Nhạc Cấm Đảo chính là tàn khốc như vậy, bất quá cũng là chỗ mị lực của nó.

Tô Nghị hơi chút chần chờ, mỉm cười nói:

- Thứ cho ta mạo muội, tiểu thư ngài lần này tới Thất Nhạc Cấm Đảo, là đang tu luyện rèn luyện, hay là có chuyện quan trọng xử lý? Ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ gì khác, thật là hy vọng có thể có một cơ hội, có thể làm bạn cao quý...

Đồng Hân ngưng lại ánh mắt, tránh ánh mắt của Tần Mệnh, cho hắn cái ánh mắt nghiêm nghị.

Tô Nghị rất thông minh, phản ứng cũng nhanh, lập tức đổi giọng:

- Có thể làm bạn tiểu thư cùng công tử, có thể vì ngài cống hiến sức lực.

Nói đến đây, ý của hắn cơ bản hiện ra cho Đồng Hân rồi, quy hàng!

Hắn quanh năm bơi lội tại Cổ Hải, tự tin với thiên phú tuyệt luân, tương lai chắc chắn có thành tựu, nhưng hắn lại khinh thường tổ kiến đội săn giết, càng khinh thường gia nhập những cái gọi là thế lực kia. Hắn tại hải vực nhiều năm như vậy, biết rõ muốn có thành tựu càng cao, rất cần đài Cao Bằng. Để cho hắn đợi chờ nhất, thậm chí là nhìn lên, là có thể gia nhập hải tộc! Nhưng nếu chủ động đi đầu nhập vào, khó tránh khỏi sẽ bị người xem nhẹ, huống chi muốn gia nhập hải tộc nào có dễ dàng như vậy. Cho nên qua nhiều năm như thế, hắn vẫn luôn đang cố gắng phát triển, cũng đang chờ đợi cơ hội.

Rốt cục, tại lúc tận mắt thấy cuộc chiến ở Tuyết Sơn, sau khi nhìn thấy Đồng Hân mỹ mạo cùng cường đại, hắn biết rõ cơ hội bản thân khổ đợi rốt cuộc cũng đã tới.

Hắn không hy vọng xa vời những thứ khác, chỉ cần được tiến đi vào Tử Viêm Tộc lại bàn.

Hắn tin tưởng bản thân có năng lực thắng được tôn trọng, trở thành một thành viên chính thức bên trong Tử Viêm Tộc.

Đồng Hân nghe ra ý tứ của hắn, người này phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang, cảnh giới lại là Địa Võ bát trọng thiên, nhưng Tử Viêm Tộc sao có thể tùy tiện gọi người, nhất là thân phận nhạy cảm như nàng đây.

- Chúng ta còn muốn ở lại trên đảo chừng mười ngày, lùng bắt Tần Mệnh.

Tô Nghị vội vàng nói:

- Nguyện ý cống hiến sức lực!

Sau một phen hiểu rõ, Đồng Hân lui trở về trong sơn cốc, trông coi Đồng Ngôn còn đang bế quan.

Tô Nghị cùng Tần Mệnh lưu ở bên ngoài, canh gác.

Tô Nghị chủ động bắt chuyện cùng Tần Mệnh:

- Lôi pháp rất mạnh, có cơ hội hy vọng có thể lĩnh giáo.

- Quá khen.

- Ngươi theo chân bọn họ là...

Tô Nghị kỳ quái ánh mắt vừa rồi của Đồng Hân, là không muốn làm cho Lục Nghiêu biết rõ thân phận của bọn hắn, hay là có dụng ý khác?

- Không có quan hệ gì, ta cứu bọn họ hai lần, bọn hắn mời ta về đến trong nhà làm khách.

Tô Nghị có thâm ý khác cười nói:

- Anh hùng cứu mỹ nhân? Ha ha, tục một chút, nhưng có tác dụng.

Tần Mệnh cười lắc đầu, cũng không giải thích.

- Ngươi không biết thân phận của bọn hắn?

- Hẳn là một đại tộc đi.

- Ngươi rất may mắn, bọn họ là một đại tộc, lại còn là một đại tộc không tầm thường.

Tô Nghị lần nữa đánh giá Tần Mệnh, tiểu tử này thật không biết Tử Viêm Tộc, hay là giả vờ? Anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha, buồn cười, loại xiếc này dùng tại trên người tiểu thư Tử Viêm Tộc, quả thực chính là ấu trĩ.

Bình Luận (0)
Comment