Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1096 - Chương 1096 - Hoàng Kim Huyết

Chương 1096 - Hoàng Kim Huyết
Chương 1096 - Hoàng Kim Huyết

Nàng thật sự sẽ động tâm? Còn không phải cùng đều như ta, ở bên ngoài canh cổng.

- Không quan trọng, ta chỉ một kẻ tán tu, đi khắp nơi thôi.

Vào trong đó rồi, ngươi còn có thể đi?

Tô Nghị nghĩ thầm lấy, trên mặt vẫn nụ cười cởi như trước, thò tay khoác chặt bờ vai của hắn:

- Có lẽ chúng ta sắp ở chung một thời gian ngắn rồi, ta là người quái gở đã quen, nếu như có chỗ nào nói sai hay làm chuyện gì không thích hợp rồi, đừng nên trách.

- Ta thích kết giao bằng hữu.

Tô Nghị đàm tiếu một lát, hạ giọng nói:

- Tiểu thư nói cho ngươi tên tuổi sao?

- Triệu Hân.

- Triệu Hân?

Tô Nghị nghĩ thầm, quả nhiên không có nói với hắn tình hình thực tế, đợi một chút, Tô Nghị bỗng nhiên cả kinh, Triệu Hân? Đồng Hân? Đồng Hân!

Chẳng lẽ...

Sáng sớm hôm sau, Tô Nghị từ trong rừng rậm kéo đến rồi một đầu ‘Khai Sơn Mãng Ngưu’, là một đầu Linh Yêu cường hãn gần Địa Võ đỉnh phong, huyết nhục đều có thể nói là bảo dược, vô cùng trân quý. Hắn đã dọn dẹp sạch sẽ tại ngoài sơn cốc, đến trong sơn cốc mắc lửa nướng giòn, còn làm nồi nấu, hầm thành canh thịt, chăm chú chuẩn bị lấy điểm tâm.

Hắn một bên sửa sang lại, một bên khiêm tốn lấy:

- Đầu Khai Sơn Mãng Ngưu này đang chém giết cùng Mê Đồng Huyễn Điêu, đều đánh thành trọng thương, ta thừa cơ nhặt được tiện nghi. Đáng tiếc để cho đầu Mê Đồng Huyễn Điêu kia chạy, bằng không thì chúng ta còn có thể nếm được vị ngon của nó.

- Khổ cực.

Đồng Hân an tâm tu luyện một đêm, trạng thái tinh thần rất không tồi. Từ khi trèo lên Thất Nhạc Cấm Đảo, nàng cùng Đồng Ngôn chưa từng dám buông lỏng qua, vẫn luôn đề phòng cao độ. Hiện tại đã có Tần Mệnh, lại có Tô Nghị, rốt cuộc nàng cũng có thể thả lỏng trong lòng, nghỉ ngơi điều trị thật tốt.

- Tiện tay mà thôi. Tại Thất Nhạc Cấm Đảo này nhất định phải bảo trì đầy đủ thể lực, bằng không thì đợi lúc nào đột nhiên đã mất đi linh lực, thì phiền toái.

Tô Nghị nhìn nhiều mấy lần Đồng Hân, trong lòng một hồi kinh hoàng. Nàng thật là Đồng Hân sao? Thân nữ nhi của tộc trưởng Tử Viêm Tộc, tương đương với công chúa hải tộc. Người bế quan chính là Triệu Ngôn, chẳng lẽ sẽ là tam công tử Đồng Ngôn trong truyền thuyết? Kinh thái tuyệt diễm, dũng mãnh vô địch. Nhưng là lại cảm thấy thật không thể tin được, công tử trực hệ cùng tiểu thư Tử Viêm Tộc làm sao lại xuất hiện tại nơi này, lại không có cường giả thủ hộ?

Nếu quả thật chính là bọn hắn, lần này ta xem như thành công rồi!

Tô Nghị vòng quanh bò nướng vung lấy gia vị, thuận miệng nói:

- Hôm nay ta chợt nhớ đến, ta giống như có manh mối của Tần Mệnh.

Tần Mệnh nhíu mày lại:

- Ngươi cũng đang truy tung Tần Mệnh?

- Tần Mệnh được treo thưởng giá rất cao, nhưng không phải ai cũng đều có mạng lấy. Ta không có truy tung qua hắn, chỉ là ngoài ý muốn phát hiện qua máu của hắn.

Tô Nghị nhìn Đồng Hân, cười thần bí:

- Hoàng kim huyết!

- Nhìn thấy ở đâu hay sao?

Đồng Hân nghe nói qua, Tần Mệnh kia lấy được ‘chúng vương truyền thừa’ cổ xưa, được xưng có thể trường sinh, máu là màu vàng kim óng ánh, còn có hai cánh chim màu vàng. Chỉ là số lần Tần Mệnh lộ diện tại hải vực rất ít, thế lực khắp hải vực hiểu rõ về hắn đều lưu lại trên những lời đồn đại.

- Ta lúc ấy không nghĩ tới đó là máu của Tần Mệnh. Vị trí cụ thể đã quên, ta nhớ được đại khái phương hướng. Đợi công tử xuất quan, chúng ta qua đi tìm xem.

- Chuyện mấy ngày trước rồi? Coi như là máu của Tần Mệnh, bản thân hắn dũng đã sớm rời đi rồi.

Tần Mệnh âm thầm suy nghĩ, ta ở đâu để lại máu rồi?

Một chỗ là huyệt động Lang Đầu Huyết Bức, chỗ đó đã bị chôn vùi rồi, một chỗ khác chính là nơi núi rừng cùng Táng Hoa Vu Chủ đánh nhau. Chẳng lẽ là chỗ đó? Tính lên cũng đã là chuyện hơn mười ngày trước rồi.

Tô Nghị cười nói:

- Anh Vũ này của ta vô cùng mẫn cảm đối với máu tươi, chỉ cần những vết máu kia còn sót lại lấy khí tức của Tần Mệnh, nó có thể truy tung đến hắn.

Thất Thải Kim Cương Anh Vũ kiêu ngạo hếch đầu, phát ra tiếng hót trong trẻo.

- Nếu như có thể bắt lấy Tần Mệnh, ta tất có thâm tạ.

Đồng Hân đang nhức đầu làm sao tìm kiếm Tần Mệnh, không nghĩ tới Tô Nghị lại mang đến cho nàng cái kinh hỉ rồi.

Tần Mệnh buông thỏng tầm mắt, không nói gì thêm nữa.

- Ngươi là ai?

Đồng Ngôn từ sâu trong sơn cốc đi ra. Mùi thịt nồng đậm tràn khắp sơn cốc, hắn còn tưởng rằng là Tần Mệnh khai khiếu rồi, không nghĩ tới lại có thêm một người xa lạ, bộ dáng oai hùng, khí chất tinh anh, bộ dạng đang ở chỗ này chuyện trò vui vẻ, trong tâm hắn một hồi cảnh giác, lại là bị mị lực tỷ tỷ ta hấp dẫn tới? Những nam tử này cả đám đều loại động dục sao?

- Chúc mừng Ngôn công tử xuất quan.

Tô Nghị xoa xoa tay, hướng Đồng Ngôn hành lễ.

Tư thái không kiêu ngạo không tự ti, hiện ra khí khái dâng lên tôn kính, toàn bộ cử chỉ cùng mỉm cười lại vừa đúng chỗ đẹp.

- Ta là Tô Nghị, tán tu Cổ Hải, nguyện ý vì công tử cùng tiểu thư cống hiến sức lực.

Đồng Ngôn trừng mắt ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn một lát, hỏi lại Đồng Hân:

- Hắn là ai?

- Hắn nhận ra Tử Viêm, hy vọng có thể làm cho chúng ta chút ít chuyện.

Khi đang nói chuyện Đồng Hân khẽ gật đầu một cái, ý là có thể tin tưởng.

Tô Nghị chặn lại nói:

- Ta tuyệt đối không có ham muốn hay mục đích, chỉ là ngưỡng mộ Tử Viêm đã lâu, có thể vì nó cống hiến sức lực là vinh hạnh của ta.

Bình Luận (0)
Comment