Đồng Hân đi tới, thân thể lại bắt đầu cứng ngắc lại, lạnh đến trực tiếp run lên.
- Ngươi nhìn bên trong, nhìn thấy được?
- Không có cái gì, chỉ có bóng cây.
- Nàng kia tại sao lại đối mặt ở chỗ này?
- Khả năng nó liên thông lấy đường đi nào đó.
Ồ? Trong đầu Tần Mệnh khẽ động, cái mảnh hồ này có thông hướng nơi nào đó hay không?
- Ngươi chờ ở đây, ta đi xuống xem một chút.
- Ta cũng đi.
- Nơi này không biết nhiều bao nhiêu, thông hướng nào. Ngươi lại không có linh lực, có thể kiên trì bao lâu?
- Ta có Tị Thủy Đan.
- Ở đâu?
- Tại...
Đồng Hân ngưng nghẹn, không còn linh lực, ngay cả không gian giới chỉ đều mở không ra.
- Ngươi ở lại, ta nhìn tình huống liền lên đến.
- Nếu ngươi không được thì sao?
- Ta cứu ngươi hai lần rồi, không ngại lại cứu ngươi một lần nữa.
Tần Mệnh cởi y phục bên ngoài, ở trần, một đầu đâm vào trong hồ suối, kỳ quái chính là, hồ suối vậy mà không có nổi lên bất cứ bọt nước cùng gợn sóng gì, thật giống như xuyên thấu ở bên trong lớp màng mỏng nào đó.
- Ngươi nhất định phải trở lại.
Đồng Hân quát lên, nhặt y phục của Tần Mệnh lên, tầng tầng mặc trên người, dựa vào rễ cây ngồi xuống, dùng sức thắt lại thân thể, nhìn hồ suối trong suốt yên tĩnh xinh đẹp, chờ đợi Tần Mệnh trở lại.
Sơn động cảnh sắc xa hoa, như là tiên cảnh, hào quang sáng chói sáng lạn, vô cùng xinh đẹp. Nhưng, nơi này quá lạnh rồi, lạnh đến mức làm cho xương đầu người ta đều muốn kết băng, nơi này quá yên lặng, yên tĩnh đến không có một chút thanh âm nào.
Đồng Hân càng ngày càng lạnh, lần đầu tiên thể nghiệm đến thời gian trôi qua chậm như vậy, giống như muốn đọng lại.
Lục Nghiêu sẽ trở lại sao? Sẽ sao?? Đồng Ngôn có khỏe không, tìm không thấy ta hẳn là sẽ sốt ruột đi.
Nàng cố gắng để cho bản thân nghĩ một số chuyện, di chuyển lực chú ý, một bên nhìn hồ suối, mong mỏi Tần Mệnh trở lại.
Nhưng...
Trận chờ đợi này, nhất định sẽ vô cùng dài dằng dặc.
Tần Mệnh tại lúc tiến vào hồ suối trước tiên liền đã hối hận, nơi này căn bản không phải suối nước nóng!
Cảnh tượng nhìn thấy ngoài hồ suối hoàn toàn bất đồng cùng bên trong, cũng không ấm áp, mà là lạnh! So với bên ngoài càng lạnh lẻo hơn mấy lần!
Kỳ quái là tại dưới loại nhiệt độ này, vậy mà nước không có đóng băng.
Tần Mệnh vừa nhảy vào đến, đã bị nhiệt độ rét lạnh đến khủng bố bao vây, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, thống khổ không cách nào nói rõ từ bên ngoài thấm đến bên trong, giống như là muốn đem hắn đông thành tượng băng.
Thanh âm ‘rắc rắc’ liên tiếp từ đầu khớp xương truyền đến.
Tần Mệnh cực lực muốn giãy dụa, nhưng thân thể căn bản không nghe sai khiến. Cứ như vậy trong nháy mắt ngắn ngủi, ý thức đều trở nên chậm chạp, cảm giác đầu óc đều muốn bị đóng băng, căn bản không để cho hắn có cơ hội phản ứng cùng giãy dụa.
Kinh khủng nhất chính là, nơi này vậy mà nổi lượng lớn băng điêu!
Từng người từng người!
Bọn hắn hoặc là cuộn mình, hoặc là giãy dụa, biểu lộ khác nhau, tuy nhiên cũng khủng bố đến cực điểm.
Sống sờ sờ bị đông cứng chết hay sao?
Những người này chẳng lẽ là cường giả trăm nghìn năm qua, xông lầm đến nơi đây?
Chẳng lẽ ta cũng sẽ phải trở thành một kẻ trong đây?
Tần Mệnh toàn thân lạnh lẽo, có thể ý thức càng ngày càng mê man, toàn thân đều không thể động đậy. Cực hàn chi thủy ngâm lấy hắn, từ trong ra ngoài, từ bên ngoài đến ở bên trong, không ngừng mà đóng băng. Thân thể của hắn như là bị dòng nước lạnh từng đợt ăn mòn lấy, muốn đem linh hồn của hắn đều đông lạnh chết ở chỗ này.
Thất Nhạc Cấm Đảo quỷ dị, Thất Nhạc Cấm Đảo khủng bố!
Ngoài hồ suối này thoạt nhìn rất ấm áp rất tốt đẹp, kỳ thật giống như là một cái bẫy, chôn vùi lấy mỗi người xâm nhập vào nơi này!
Vĩnh viễn, đóng băng ở nơi đây.
Tần Mệnh rất ít khi tuyệt vọng, mặc kệ nghịch cảnh thuận cảnh đều rất kiên cường, nhưng lúc này đây, hắn chống lại không nổi rồi, cũng không cách nào kháng cự.
Cảm giác bị sống sờ sờ chết cóng so với trong tưởng tượng càng là thống khổ, như là vô số mũi nhọn đang cường hoành cắt qua da thịt, xương cốt, mạch máu toàn thân, lại còn là cắt tới tới lui lui.
Ý thức đang mơ hồ, tư tưởng đều trở nên chậm chạp.
- Chúng vương... Chúng vương... Cứu ta...
Tần Mệnh rung rung hô triệu hoán Hoàng Kim Tâm, khí hải đã khô cạn, Tu La đao cùng Lôi Thiềm cũng đã bình tĩnh, hắn bây giờ có thể dựa vào chỉ có Hoàng Kim Tâm, nơi quanh năm phóng thích ra sinh cơ bừng bừng hoàng kim huyết dịch.
Cót két!
Cót két!
Trong lỗ tai Tần Mệnh không ngừng quanh quẩn thanh âm quái dị, cũng không biết là thân thể nơi nào đang đóng băng, ý thức của hắn càng ngày càng trầm xuống, miệng có chút mở ra, hai con mắt thời gian dần qua trở nên trắng, chúng... đang kết băng...
- Chúng vương... Cứu ta...
Trong óc Tần Mệnh phát ra một tiếng la cuối cùng, cũng bị hoàn toàn đóng băng.
Dưới đại thụ, Đồng Hân cuộn mình lấy thân thể cứng ngắc, đã đợi lại đợi, đã đợi lại đợi, ý thức dần dần mơ hồ.
Nàng lần lần lượt lượt lẩm bẩm cái gì, bản thân cũng nghe không rõ.
Nàng lần lượt bắt buộc bản thân thanh tỉnh, nhưng là quá lạnh rồi, lạnh đến mức nàng chỉ muốn ngủ, vĩnh viễn nằm ngủ đi.