Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107 - Năm Mươi Năm Luân Hồi (1)

Chương 1107 - Năm Mươi Năm Luân Hồi (1)
Chương 1107 - Năm Mươi Năm Luân Hồi (1)

Bên ngoài sơn động.

Thất Thải Kim Cương Anh Vũ tìm kiếm bóng dáng Đồng Hân khắp nơi, gần như muốn đem cả ngọn núi tuyết tan hóa, cũng bừng tỉnh đám cự thú ngủ say, nhưng thủy chung tìm không thấy Đồng Hân.

Đồng Ngôn càng ngày càng nôn nóng, thúc giục đến chân núi tìm.

Nhưng chờ bọn hắn đem tất cả tuyết đọng dưới chân núi đều hòa tan, cũng không có phát hiện Đồng Hân.

- Tìm!! Tìm đến nàng!!

Đồng Ngôn gần như muốn điên, không ai có thể hiểu tình cảm giữa hắn cùng tỷ tỷ, đó là sống nương tựa lẫn nhau, đó là cốt nhục thân tình. Sau khi mẫu thân qua đời, hắn chịu đựng rất nhiều nhấp nhô, là có cô cô che chở, để cho hắn kiên trì xuống, là có tỷ tỷ cổ vũ, để cho hắn thủy chung kiên cường.

Hắn vô số lần thề, tương lai phải bảo vệ tốt tỷ tỷ, cho dù là đánh cược cả tính mạng.

Nhưng...

- Tỷ tỷ!! Tỷ tỷ!

Đồng Ngôn lần lần lượt lượt la lên, nôn nóng lại mang theo sợ hãi.

Tỷ ở đâu a!

Trả lời ta!!

Tô Nghị có loại dự cảm không lành, đã liên tục tìm ba ngày ba đêm rồi, thủy chung không thấy được bóng người. Nếu như là bị đông lại, khả năng đã chết rồi, nếu như bị Linh Yêu kéo đi, càng có thể là chết rồi. Trừ phi, Đồng Hân khôi phục linh lực, mới có cơ hội chạy trốn. Nhưng, nếu như Đồng Hân khôi phục, tại sao không trở về tìm bọn hắn?

- Lục Nghiêu ở đâu? Dẫn hắn qua đến, cùng tìm.

Đồng Ngôn càng ngày càng nôn nóng.

Tô Nghị cúi đầu:

- Lục Nghiêu khả năng đã sớm chạy thoát. Trước khi đi vào núi tuyết, hắn đã từng nói qua rồi, nếu như gặp phải nguy hiểm, hắn...

- Hỗn đản!!

Đồng Ngôn gầm nhẹ, con mắt che kín tơ máu.

- Thiếu gia, chúng ta đã tìm khắp núi tuyết rồi, lại tìm cũng chỉ có thể đi những sơn động trên núi kia... Thử thời vận.

Tô Nghị không dám nói quá rõ ràng, mỗi sơn động nơi này đều có dã thú ẩn núp, tiến đến chỗ đó tìm vận may, kỳ thật chính là tìm thi cốt Đồng Hân.

Hơn nữa, ai cũng không xác định trong những sơn động đóng băng kia ẩn núp lấy Linh Yêu cấp bậc gì, nếu như xông lầm huyệt động đầu Cự Chu kia, chỉ có chết không có đường sống.

- Còn đứng ngây đó làm gì, tìm a!!

- Vâng!! Thiếu gia ngài tận lực ở trên lưng Anh Vũ, không nên lộn xộn.

Tô Nghị cưỡi lấy Anh Vũ phóng tới núi tuyết, bắt đầu tìm kiếm sơn động, tìm kiếm sơn động. Bọn hắn phải tăng thêm tốc độ, thời gian Thất Nhạc Cấm Đảo biến mất nhanh đến rồi.

Mặc dù mỗi lần Thất Nhạc Cấm Đảo tồn tại trước sau ba tháng, nhưng không có ai dám mắc kẹt đến ba tháng mới rời khỏi. Đều là sớm hơn mấy ngày, để tránh xuất hiện ngoài ý muốn bỏ lỡ thời gian.

Một khi không thể rời khỏi đúng hạn, có thể sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này.

Tô Nghị tuyệt đối không muốn ở trên cái cấm đảo nguy hiểm này sinh hoạt năm mươi năm. Cô độc, nguy hiểm, nói không chừng năm ba năm liền thành thức ăn của Linh Yêu rồi.

Bọn hắn ở chỗ này đau khổ tìm kiếm, rất nhiều người ở cánh đồng tuyết cùng trong núi rừng đã bắt đầu chuẩn bị rút lui khỏi, có chút đã đến bờ biển, cưỡi lấy mãnh cầm rời khỏi.

Lại qua ba ngày, Đồng Ngôn cùng Tô Nghị vẫn là không tìm được Đồng Hân, cho dù là thi thể!

Mà ở ngày hôm nay, cả tòa Thất Nhạc Cấm Đảo phát sinh rung chấn rất nhỏ, tất cả Linh Yêu toàn bộ xuất hiện, ngửa mặt lên trời thét dài, sóng âm to lớn, rung động hòn đảo.

- Thời gian nhanh đến rồi!

- Chạy nhanh rút lui khỏi đây thôi!!

Tại các nơi trên hòn đảo, đám người còn lại kinh hoảng la lên, đó là dấu hiệu, là Thất Nhạc Cấm Đảo nhắc nhở, bọn hắn không thể lại lề mề rồi.

- Thiếu gia, đến thời gian rồi, chúng ta phải đi rồi.

Tô Nghị bắt lấy bả vai Đồng Ngôn.

- Tỷ tỷ...

Đồng Ngôn quỳ gối trên lưng Kim Cương Anh Vũ, nước mắt tràn mi.

- Thiếu gia!

Tô Nghị sốt ruột hô hào.

- Tỷ tỷ...

Đồng Ngôn khóc thảm, tỷ ở đâu a, trả lời ta!!

Tô Nghị bất chấp nhiều như vậy, hắn thét lên ra lệnh Thất Thải Kim Cương Anh Vũ mang theo bọn hắn rời khỏi.

Đồng Ngôn lại đột nhiên thanh tỉnh:

- Không được! Ta không thể đi! Sống thì gặp người, chết phải thấy xác, ta nhất định phải tìm được tỷ tỷ của ta.

- Chúng ta không có thời gian.

- Không phải là năm mươi năm ư! Ta ở lại!

Đồng Ngôn tuyệt nhiên lau khô nước mắt, đứng dậy muốn nhảy xuống Kim Cương Anh Vũ. Hắn thà rằng cái gì cũng đều không muốn, cũng muốn tỷ tỷ của hắn trở lại.

- Thiếu gia!

- Cút!!

- Đắc tội.

Tô Nghị cắn răng một cái, một chưởng bổ vào trên vai Đồng Ngôn, Đồng Ngôn một hồi đong đưa, ý thức trời đất quay cuồng, ngã trong lớp lông mao mềm mại của Anh Vũ.

- Ngươi chờ được, ta chờ không được.

Tô Nghị là muốn gia nhập Tử Viêm Tộc, giúp đỡ hắn đột phá đến Thánh Võ, không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.

Thất Thải Kim Cương Anh Vũ phát ra tiếng thét dài lành lạnh, huy động cánh chim dày rộng, đón lấy gió lớn tuyết vực, phóng tới không trung, rời đi xa xa.

Thất Nhạc Cấm Đảo rung chuyển, cũng truyền đến trong sơn động nơi ngọn núi chính trên cánh đồng tuyết.

Đại thụ như là thức tỉnh duỗi lưng, nhánh cây, lá cây, đều nhẹ nhàng loạng choạng, quang ảnh trùng trùng điệp điệp, xinh đẹp tiên quyển! Nhưng nhiệt độ giống như thấp hơn, tầng băng tồn tại vô số năm tháng trên mỏm núi đá phát ra tiếng ‘răng rắc’ chói tai, hơn nữa, nhiệt độ trong sơn động còn đang không ngừng giảm xuống.

Bình Luận (0)
Comment