Tần Mệnh cùng Đồng Hân tạm thời ở tại khách điếm, tu dưỡng điều trị. Đồng Hân mặc dù đã xua tán đi khí lạnh, nhưng tổn thương nghiêm trọng lưu lại cho thân thể rất nặng, cần tĩnh tâm điều dưỡng. Nàng cũng cần phải có thời gian đến thích ứng cùng cân nhắc chuyện của Lục Nghiêu, ít nhất sau khi về tộc phải biểu hiện ra bộ dạng cái gì cũng đều không có phát sinh, nếu như bị phát hiện rồi, không nói trước trong tộc sẽ xử trí Lục Nghiêu như thế nào, Đồng Ngôn liền có thể sẽ bạo tẩu.
- Chỉ có bao nhiêu thôi, bỏ bớt lấy điểm dùng.
Tần Mệnh đưa cho Đồng Hân hai cái bình ngọc tinh sảo, bên trong đầy Sinh Mệnh Thủy. Bình ngọc là từ trong tiệm tùy tiện lấy, Sinh Mệnh Thủy là từ trong cái bình đầy kia rót ra.
- Ta có bảo dược linh quả, không cần.
Đồng Hân tránh đi ánh mắt Tần Mệnh, mặc dù đã có tiếp xúc da thịt, lại còn là hai lần, nhưng sau khi tỉnh táo, nàng ngược lại không biết dùng cái thái độ gì đối mặt với hắn cả.
- Thử xem. Ta ở bên ngoài, có chuyện gì gọi ta.
Tần Mệnh quay người rời khỏi, trước khi đóng cửa đột nhiên hỏi câu:
- Ta mấy ngày nay... ngủ ở đâu?
Một câu náo loạn làm cho Đồng Hân đỏ cả mặt, thật vất vả mới bình tĩnh tâm lại rối loạn rồi, vừa thẹn vừa giận:
- Tách ra ngủ.
Tần Mệnh không nói chuyện, khép cửa phòng lại.
- Ta không gọi ngươi, ngươi chớ vào đến. Đồng Hân quát với cửa phòng.
Tần Mệnh ở trong phòng chuyển vài vòng, hoạt động lấy thân thể, bỏ đi y phục, lộ ra cơ bắp cường tráng to lớn, đường cong rõ ràng nhưng lại không khoa trương, như là đá cẩm thạch điêu khắc thành pho tượng, lực cảm cùng mỹ cảm tràn ngập thanh xuân dương cương.
Trong hồ cực hàn tại Thất Nhạc Cấm Đảo, thân thể của hắn chịu đựng ‘Rèn luyện’ thời gian dài, cường hóa đến cực hạn rồi, ngay cả tốc độ chảy của hoàng kim huyết cùng lực độ nhảy của Hoàng Kim Tâm, đều rõ ràng tăng cường. Toàn thân bắt đầu khởi động lấy lực lượng cùng sức sống bành trướng.
Ngày đó qua đi, Tần Mệnh còn chưa kịp kiểm tra trình độ thân thể cường hóa đây này.
Hắn cầm lấy mũi nhọn trên bàn, dùng sức kéo căng cánh tay, lưỡi đao bén nhọn, nhưng chỉ là lưu lại một vết cắt rất nhỏ ở phía trên. Không có cắt vỡ da thịt, cũng không có chảy ra máu tươi, thậm chí không có mãnh liệt cảm thấy đau đớn, chỉ là hơi có chút ngứa.
Hắn lại vung ra Đại Diễn Cổ Kiếm, dưới tình huống không kích thích kiếm khí, dùng sức kéo căng cánh tay, lồng ngực cường tráng, kết quả còn không có kéo đến miệng vết thương. Hắn lại giơ lên cao cao, dùng sức chém lên trên cổ tay, lại phát ra âm thanh xoẹt xoẹt như kim loại, cũng chỉ là lưu lại một vết thương mỏng.
Tần Mệnh vừa mừng vừa sợ, quả thực đao thương khó đi vào, cường hóa so với trước kia đâu chỉ gấp mười lần. Hắn lại nội thị kinh mạch, nội tạng, cốt cách, vân vân..., đều hiện ra kim quang nhàn nhạt, có thể cảm nhận được cái sự dẻo dai kia. Coi như là nhận đến va chạm cực lớn, nội tạng cũng không bị thương, sẽ không bị đơn giản đánh đến thổ huyết.
Thời điểm Tần Mệnh trong hồ suối đã dò xét qua một lần, mà lúc đó chỉ là gấp gáp xem xét, không có cẩn thận kiểm tra, hiện tại chân thật cảm nhận được hiệu quả thần kỳ sau khi rèn luyện. Thật là nhân họa đắc phúc, cực hàn chi thủy lần lượt tàn phá, ngược lại kích phát lực lượng hoàng kim huyết.
Tần Mệnh làm rồi thức mở đầu ‘Kim Cương Kình’, vững chắc xuống dưới, trên thân căng cứng, hai tay chậm chạp chấn động mạnh một cái. Ông tiếng trầm đục, toàn thân bạo lên cỗ cương khí đậm đặc, hiện ra kim quang nhàn nhạt, mặt ngoài toàn thân mơ hồ có ánh sáng lung linh hiện lên.
Tần Mệnh cảm nhận được huyết dịch toàn thân đều chịu nóng, tất cả các đốt ngón tay, cơ bắp, đều xuất ra một cỗ lực lượng kinh người.
Mười vạn?!
Tần Mệnh kích động rồi, loại cảm giác này, cỗ lực lượng này, so với vung quyền bình thường hoàn toàn không giống nhau, dường như một quyền một thức đều có thể dẫn phát uy lực như bạo tạc, rung rung không gian.
Chẳng lẽ đột phá hàng rào, đạt đến mười vạn quyền lực rồi?
Chín vạn cùng mười vạn, cũng không phải đơn giản chỉ là kém một vạn, mà là một loại cực hạn, một loại kịch biến, cũng chính là ‘Mười vạn cực cảnh’ dẫn ra bên trong Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo, cùng loại với đột phá cảnh giới sau khi tăng trưởng thực lực.
Tần Mệnh đều không thể chờ đợi được phải thử một chút xem quyền lực mười vạn cực cảnh mạnh như thế nào, chỉ sợ đánh vào trên người Địa Võ thất trọng thiên, cũng tuyệt đối đủ để hắn chịu.
Thời điểm này, trong phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng Đồng Hân kinh hô:
- Sinh Mệnh Thủy? Đây là Sinh Mệnh Thủy!
Đồng Hân quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, vốn tưởng rằng là nước thuốc gì, dùng chữa thương, cũng tiện tay cầm lên xem xét, không nghĩ tới lại cảm nhận được một cỗ khí tức sinh mệnh bành trướng, một giọt nho nhỏ, lại để cho nàng toàn thân toả sáng lên sức sống, cảm giác như tắm gió xuân.
Đây là Sinh Mệnh Thủy sao?
Nhiều như vậy?
Trọn vẹn hai bình?
Đồng Hân khó có thể đè xuống, trực tiếp từ trên giường nhảy đi xuống, đẩy ra cửa phòng:
- Lục Nghiêu, đây là...
Bầu không khí gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh!