Tần Mệnh chỉ mặc quần đùi, toàn thân gần như đỏ nhạt, đứng trong phòng, dương cương, to lớn, hiện ra ánh vàng nhàn nhạt, cứ như vậy ‘Thản nhiên’ xâm nhập ánh mắt của Đồng Hân, Đồng Hân mặc dù đã thấy thân thể Tần Mệnh rồi, nhưng vẫn là... Nàng kinh hô, bành bành đóng cửa phòng, vừa thẹn lại giận, dựa vào cửa phòng nũng nịu:
- Ngươi làm sao lại không mặc y phục?
- Ta đang luyện công.
Tần Mệnh không có để ý tới, tiếp tục cảm thụ lấy lực lượng mạnh mẽ, chậm chạp làm lấy chiêu thức Kim Cương Kình.
- Luyện công không mặc y phục sao?
- Là nàng đột nhiên xông vào? Chịu thiệt chính là ta.
- Ngươi chịu thiệt?
Đồng Hân vừa thẹn vừa xấu hổ.
- Cũng không phải chưa thấy.
- Lục Nghiêu!!!
- Có việc?
Đồng Hân thở hổn hển thật lâu mới hơi chút bình phục:
- Đây là Sinh Mệnh Thủy?
- Ừm.
- Hai bình tất cả đều là Sinh Mệnh Thủy?
- Lại còn giả sao?
- Không phải, ngươi cái này... Cái này là từ nơi nào được hay sao?
Đồng Hân thật sự rất kinh ngạc, Sinh Mệnh Thủy thế gian hiếm thấy, có thể ngộ nhưng không thể cầu, bên ngoài càng là có tiền mà không mua được. Ngay cả hải tộc cổ xưa như Tử Viêm Tộc đây đều rất khó tìm được, nàng cũng chỉ là hưởng qua mấy lần mà thôi.
- Có thể để cho ta có chút bí mật không?
- Ngươi còn nữa không?
- Không còn, chỉ có hai bình kia.
- Ngươi đã cho ta toàn bộ?
Đồng Hân kiến thức rộng rãi, linh quả cực phẩm cũng không thể để cho nàng để bụng, nhưng đây là Sinh Mệnh Thủy a, quá trân quý.
- Dưỡng thương thật tốt.
Tần Mệnh chỉ nói một câu, tiếp tục luyện công.
Đồng Hân dựa vào cửa phòng, đã trầm mặc thật lâu, đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ:
- Đa tạ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Mệnh thừa dịp Đồng Hân còn đang bế quan tĩnh dưỡng t, rời khỏi lữ điếm, làm sơ ngụy trang, đi tới công hội kẻ săn giết trên đảo.
Loại công hội này mỗi hòn đảo đều có, có lớn có nhỏ, các loại nhiệm vụ trên bảng, do đám kẻ săn giết tự mình lựa chọn, sau khi hoàn thành thì nhận lấy tiền thưởng tương ứng.
- Tuyên bố nhiệm vụ.
Tần Mệnh xuất ra một cái hộp gấm, giao cho người tiếp nhận.
- Xin hỏi nội dung nhiệm vụ.
Người tiếp đãi chính là một thiếu nữ ngọt ngào.
- Đem hộp gấm đưa đến Bán Nguyệt Đảo, tìm Vạn Bảo Thương Hội, Hô Diên Trác Trác. Cần phải bảo đảm hộp gấm hoàn hảo, không được mở ra.
- Được, nhiệm vụ hộ tống, tiền thù lao tại hai trăm kim tệ trở lên, khoảng cách dài, đề nghị tăng đến năm trăm kim tệ.
- Ta ra một trăm hắc tinh tệ!
- Cái gì? Hắc tinh tệ?
Thị nữ lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng nghe lầm rồi, mười vạn kim tệ? Cái giá này đều tính vào nhiệm vụ đỉnh cấp, có thể mời được đoàn thể thuần Địa Võ!
- Một trăm hắc tinh tệ, bảo vệ hộp gấm an toàn đến nơi, tuyệt đối không thể mở ra. Ngoài ra tuyên bố một nhiệm vụ đuổi giết, tập trung đội săn giết nhận nhiệm vụ này cho ta, nếu như không tuân theo quy định, lập tức bắt giết, lại tự thân chuyển giao đến Bán Nguyệt Đảo, ta ra giá một trăm năm mươi hắc tinh tệ. Nếu như không trái quy định, cũng có thể nhận lấy năm mươi hắc tinh tệ.
Thị nữ vội vàng mời Tần Mệnh đến phòng khách quý:
- Xin hỏi thứ này là bảo bối đặc thù à. Ngài đừng hiểu lầm, nếu như là bảo bối đặc thù, công hội có thể hỗ trợ phong ấn.
- Không phải bảo bối, đối với người khác không có giá trị, đối với cá nhân ta rất quan trọng.
Tần Mệnh lại lấy ra ra hai miếng hắc tinh tệ, đưa tới trong tay thị nữ tiếp đãi:
- Thay ta tìm kẻ săn giết danh dự cao nhất.
Nữ tử nắm chặt hắc tinh tệ, thừa dịp những người khác không chú ý, lặng lẽ thu đến trong túi quần, nụ cười tươi càng sáng lạn hơn.
- Ngài yên tâm, bảo đảm an toàn chuyển đến.
Tần Mệnh tuyên bố hết nhiệm vụ săn giết, sau đó rời khỏi công hội.
Trong hộp gấm không phải bảo bối, chỉ là một phong thư, chuyển giao cho Hô Diên Trác Trác, bên trên có các loại an bài.
Tần Mệnh quyết định muốn đi đến Tử Viêm Tộc, giải quyết chút ít chuyện, gặp lại thiên tài hải tộc, nhưng không có khả năng dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào đi vào. Hắn không trông cậy vào Hô Diên Trác Trác có thể đi hỗ trợ, nhưng nếu như dựa theo yêu cầu của hắn đi bố trí, đi tìm người, liền có thể giúp đỡ đại ân, thành một đại sự.
Đường đi náo nhiệt lại phồn hoa, chen vai nối gót, nam nữ già trẻ, muôn hình muôn vẻ. Có người bình thường bận rộn, cũng có người kéo đoàn xe hàng, còn có kẻ săn giết hung hãn, còn có mãnh thú đủ loại kiểu dáng, chở chủ nhân hoành hành đường đi.
Tần Mệnh ngang qua trong đám người, tùy tiện nhìn.
Từ khi bắt đầu tiến vào Vạn Tuế Sơn, đến khi bế quan trên đảo, lại đến lưu vong Thất Nhạc Cấm Đảo, hắn chưa từng nhàn rỗi qua, giãy dụa trong Hải Cốt, hành tẩu trong rừng hoang, đều có loại cảm giác muốn thoát khỏi thế tục.
Cho tới bây giờ, mới dường như trở lại hiện thực.
- Tiểu Tổ, Bạch Hổ thế nào?
Tần Mệnh nhẹ gõ vị trí ngực.
Bạch Hổ vẫn luôn ở trên Hắc Giao chiến thuyền bế quan, từ khi hắn rời khỏi hòn đảo đến bây giờ, lại đi qua hơn một tháng rồi, thời gian trên thuyền không sai biệt lắm đã muốn năm sáu tháng rồi.
Lần trước là Địa Võ ngũ trọng thiên, hiện tại thì sao?
- Đuổi theo ngươi rồi.
Trong cổ áo truyền đến thanh âm lười biếng của Tiểu Tổ.