Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1121 - Chương 1121 - Tinh Diệu (1)

Chương 1121 - Tinh Diệu (1)
Chương 1121 - Tinh Diệu (1)

Mặc dù đã nhanh năm năm không gặp, nhưng cảm giác trong ấn tượng vẫn còn.

Nam tử lạnh lùng nhìn hắn, không biết, lại nhắm nghiền hai mắt.

- Ngươi có biết Tần Mệnh?

Tần Mệnh lại đuổi theo đoàn xe.

Nam tử vừa vặn đóng lại hai mắt bỗng nhiên mở ra, ánh mắt lạnh sắc định tại trên người Tần Mệnh.

Chính là ngươi!

Tần Mệnh trong lòng lại chấn, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, lăng không quay cuồng, nhảy lên xe chở tù phạm, chạy như điên về phía trước.

- Rống!!

Cự khuyển bừng bừng lửa cháy kinh sợ, mãnh liệt chuyển hướng, một cái móng vuốt chụp về phía Tần Mệnh, lửa cháy cuồn cuộn, móng vuốt sắc bén u mịch, như là ngọn lửa từ địa ngục đánh ra minh trảo, một cỗ khí thế như hủy diệt bao phủ Tần Mệnh.

Răng rắc!

Thiểm điện từ toàn thân bắn ra, tốc độ Tần Mệnh nháy mắt tăng vọt, lắc lư ra ba đạo thân ảnh, bắn nhanh trời cao, vậy mà đạp trên móng vuốt sắc bén đang đổ tới. Sấm sét trên bầu trời lần nữa phát nổ, tốc độ lại một lần nữa tăng vọt, bằng tốc độ kinh người xẹt qua cự khuyển.

Thập Phương Tuyệt Ảnh!

Đại bí thuật Lôi Bằng thứ tư.

Cự khuyển gào thét phẫn nộ, âm động phố dài, cuồn cuộn lửa cháy mãnh liệt dẫn bạo, như là mảnh biển lửa khủng bố, phá mở không gian, muốn chìm ngập cái mảnh quảng trường này, nhiệt độ cao cuồn cuộn, để cho không gian vặn vẹo.

Đám người xung quanh kinh hồn thét lên, nhiệt độ cao đập vào mặt, dường như có thể đem bọn họ sống sờ sờ hòa tan.

- Dừng tay!

Trong xe vua, truyền ra thanh âm lạnh lùng.

Cự khuyển không vừa lòng dừng lại, dựng người mà lên, há miệng khẽ hấp, lửa cháy bừng bừng đã lao nhanh đi ra ngoài lại mãnh liệt lui về, toàn bộ dũng mãnh tràn vào trong cái miệng kia.

Đám người hai bên đường kinh hồn chưa định, rất nhiều người co quắp ngồi trên mặt đất, vừa rồi một khắc này, bọn hắn gần như muốn cho là mình chết rồi.

Cự khuyển uy mãnh cực lớn, hai mắt thiêu đốt lên lửa cháy rào rạt, nhìn hằm hằm lấy Tần Mệnh lật đến phía trước đội ngũ.

Thiên Mã hí hót, vung vẩy cánh chim, dừng lại xe vua.

Phố dài yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng, đám người kinh hồn chưa định nhìn nam tử phía trước đoàn xe, dám ngăn cản đoàn xe thế này, chán sống?

Thiên Mã kiêu ngạo giương đầu lên, thu liễm cánh chim, không có đem người trước mặt để vào mắt.

Xe vua an tĩnh thật lâu, truyền ra thanh âm lạnh lùng:

- Chuyện gì.

- Mạo muội quấy rầy, đắc tội. Ta muốn nô lệ phía sau ngươi.

- Nô lệ?

Trong xe vua lại an tĩnh một lát, mới truyền ra nhàn nhạt cười lạnh:

- Muốn?

- Ngươi ra cái giá, ngươi mở được, ta liền xuất ra được.

- Lui ra!

Một thanh âm già nua lạnh lùng khác, dường như có chút tức giận.

- Chậm đã!

Xe vua xốc lên vải mành, một công tử văn nhã từ trong tọa giá xa hoa đi ra.

Trong đám người ở hai bên đường lập tức vang lên tiếng kinh hô, ngay cả khuôn mặt Tần Mệnh đều có chút động.

Không vì cái gì khác, nam tử này quả thực xinh đẹp không giống nam tử.

Tần Mệnh gặp qua rất nhiều mỹ nam, nhưng tuyệt đối không có kinh diễm như cái người trước mắt này, thậm chí để cho người thất thần.

Một mái tóc dài đen như mực, không buộc không thắt rối tung tại sau lưng, bóng loáng mềm rủ xuống như là vải tơ tốt nhất, hai con ngươi mị hoặc, sâu xa hữu thần, như là hòa tan xuân thủy, giống như là muốn đem tâm trí người ta lạc lối. Cái mũi cao thẳng cùng bờ môi hơi mỏng, không thể nghi ngờ là đem xảo đoạt thiên công biểu hiện vừa đúng chỗ đẹp. Cái cổ Ttắng nõn, xương quai xanh rõ ràng, gợi cảm lại không mất cảm giác an toàn. Da thịt trắng nõn hơn tuyết, dường như còn có chút tản ra một loại trắng bạc óng ánh.

Hắn không có loại nhu nhược yếu ớt, ái ái, mà là phiêu dật nho nhã, lại mang theo cảm giác tà mị nói không nên lời.

Tóm lại, tất cả khí chất để cho nữ tử mê luyến, trên người hắn giống như đều có.

Hai bên đường rất nhiều nữ tử liền mềm rã ngay tại chỗ rồi, các nàng bưng lấy hai tay, thất thần nhìn mỹ nam trước mắt. Ngay cả rất nhiều nam tử đều thoáng hoảng hốt, kinh diễm trước mỹ mạo của hắn.

Cho tới bây giờ đều là nam tử vì mỹ mạo của nữ tử khuynh đảo, hiện tại lại sống sờ sờ trình diễn một tràng cảnh khác loại.

Hai lão nhân đi theo hai bên trái phải nam tử, một lão đầu, một bà lão, đều có chút khom người, tư thái cung kính, nhưng để cho Tần Mệnh thật sự giật mình chính là khí thế của bọn hắn, nhìn như bình tĩnh trầm mặc, nhưng lại có loại khí thái như đại dương mênh mông, là Thánh Võ sao?!

- Ngươi có thể mở cái giá gì?

Nam tử trên cao nhìn xuống nhìn Tần Mệnh.

Đám người kia có nguồn gốc gì?

Trong đầu Tần Mệnh thất kinh:

- Hắc tinh tệ, một nghìn!

- Toàn bộ?

- Một cái.

Đám người lần nữa kinh hô, thật không thể tin được mà nhìn Tần Mệnh. Một nghìn hắc tinh tệ? Một trăm vạn kim tệ a! Hắn muốn mua ai.

- A??

Nam tử có chút hứng thú đánh giá Tần Mệnh.

Hai vị lão nhân đều giơ lên tầm mắt già nua, nhìn nam tử ở trước mắt nhiều hơn mấy phần. Há miệng liền một nghìn hắc tinh tệ, đây cũng không phải là tán tu nào có thể lấy ra được.

- Thành giao?

Bên trong không gian giới chỉ của Tần Mệnh không có nhiều hắc tinh tệ như vậy, nhưng có các loại bảo bối lấy được từ trong tay đám người Vưu Na kia, đừng nói một nghìn hắc tinh tệ, chính là ba nghìn hắc tinh tệ, năm nghìn hắc tinh tệ, hắn cũng có thể lấy ra được.

Bình Luận (0)
Comment