Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1122 - Chương 1122 - Tinh Diệu (2)

Chương 1122 - Tinh Diệu (2)
Chương 1122 - Tinh Diệu (2)

- Ngươi muốn ai?

Hai tròng mắt sâu xa của nam tử không có gợn sóng, chỉ có hứng thú. Một nghìn hắc tinh tệ đối với hắn mà nói giống như không có bao nhiêu sức hấp dẫn.

Trong tửu lầu hai bên đường, rất nhiều nữ tử si ngốc mà nhìn qua hắn, gương mặt anh tuấn, hình dáng hoàn mỹ không thể xoi mói. Một thân tơ lụa trắng tuyết, hiển thị rõ phú quý ưu nhã, bên hông bó một dải lụa trắng dài mềm, phía trên thắt một khối dương chi bạch ngọc, áo ngoài mềm mại nhẹ nhàng như khói. Đây là công tử nhà ai? Làm sao gia thế hiển hách lại có thể đúc ra khí chất ưu mỹ như thế.

- Giá cả còn không đồng nhất sao?

- Đó là đương nhiên, có Bát Tinh, có Cửu Tinh, còn có Hắc Nguyệt.

- Khác nhau cái gì?

Tần Mệnh kỳ quái, cái gì Bát Tinh Cửu Tinh, cái gì Hắc Nguyệt?

- Bát Tinh, không bán, Cửu Tinh, không bán, Hắc Nguyệt, vô giá.

Nam tử nói xong, ha ha cười khẽ.

- Hắn nở nụ cười! A a, đẹp quá a.

- Rất anh tuấn a, trong nội tâm của ta nóng quá.

- Hắn là ai? Ta muốn gả cho hắn, làm thiếp cũng tốt.

Tất cả nữ tử đều bị nụ cười của hắn làm cho mê mệt đến hoa mắt thần mê, bất luận già hay trẻ, cũng không thể đè xuống, giống như là muốn bị nụ cười của hắn làm cho hòa tan.

Không bán? Vô giá? Vậy ngươi nói cái rắm gì.

Sắc mặt Tần Mệnh lạnh lùng, nắm chặc nắm đấm, nhưng là hai lão nhân khí thế đã lập tức tập trung vào hắn, giống như chỉ cần hắn khẽ động, bọn hắn liền tuyệt nhiên ra tay.

- Tránh ra, ta đây cũng không phải là nô lệ đê tiện.

Nam tử quay người, lão bà lập tức nhấc lên vải mành.

- Cho ngươi mười hắc tinh tệ, để cho ta nói với hắn câu nói.

Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ lấy ra hắc tinh tệ, vung về phía xe vua.

Nhưng, nam tử không để ý đến, hai vị bà lão cũng không có tiếp, tùy ý để hắc tinh tệ rơi vào trên xe vua, bắn ngược vài cái toàn bộ lăn trên mặt đất.

Bọn hắn không để ý tới, cũng không quan tâm, nhưng đám người trên phố lại nhịn không được liếm liếm bờ môi, há miệng ngậm miệng đều là hắc tinh tệ, địa vị người này cũng không nhỏ a.

Thiên Mã hí hót, đón lấy đi tới Tần Mệnh.

Lão nhân vung tay lên, toàn thân cự khuyển sôi trào lên ngọn lửa cháy mạnh, nuốt sống lồng giam đằng sau, ngăn cách lấy những kẻ tù tội kia.

Thiên Mã hí hót, xoải bước về phía trước, đi về hướng Tần Mệnh.

Trong đầu Tần Mệnh vùng vẫy một lát, cưỡng ép nhịn xuống xúc động, lui qua hai bên. Thiên Mã lôi kéo xe vua đi qua bên người hắn, lão nhân kia lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lóe ra tia cảnh cáo.

Đoàn xe vừa vặn đi qua, rất nhiều người lập tức bổ nhào vào trên đường, đoạt lấy mười khối hắc tinh tệ kia.

- Có ai biết bọn hắn không? Có thưởng!

Tần Mệnh hướng đám người ra giá, nhưng là rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu.

Trên đường nhiều người như vậy, vậy mà không có một người nào biết bọn hắn.

- Cái gì là Hắc Nguyệt, cái gì là Cửu Tinh?

Tần Mệnh hỏi lại, trong tay đưa ra một khỏa linh quả thượng phẩm.

Mọi người có chút rối loạn, đều muốn nhịn không được ăn cướp của hắn rồi, cái tên này rốt cuộc là đến đón xe, hay là đến khoe của đây?

- Ta biết rõ, đi lên nói chuyện?

Phía trước quán rượu, tại tầng cao nhất, một nam tử sắc bén quát lên, thanh âm hùng hồn có lực, truyền khắp phố dài.

Tần Mệnh đột ngột từ mặt đất phóng lên, thẳng lên bảy tám thước, một tay chế trụ bệ cửa sổ lầu ba, lần nữa quay cuồng, tiến vào lầu năm.

- Thân thủ tốt.

Nam tử sắc bén khen, trên bàn rượu của hắn còn có chút nam nữ, đều nghiêm túc thăm dò khí tức của Tần Mệnh, phán định không thể trêu vào sau, liền thu liễm tư thái, nhường chỗ ngồi cho hắn.

Tần Mệnh đem linh quả thượng phẩm đưa cho nam tử:

- Nói.

Nam tử không nghĩ tới hắn lại thống khoái như vậy, cười ha hả nhận lấy:

- Ở bên trong là có bằng hữu của ngươi a?

- Không quan hệ tới ngươi.

- Ta không có ý gì khác, chỉ là nhắc nhở bằng hữu ngươi một câu, đám người kia là tuyệt đối không chọc được.

- Bọn hắn có lai lịch gì?

- Lai lịch cụ thể, ta không biết. Nhưng ta biết rõ người chơi Tinh Diệu, cũng không phải người đơn giản. Ngươi cũng chú ý, hai lão giả bên cạnh nam tử kia đều là Thánh Võ. Người lấy Thánh Võ làm hộ vệ, ngươi có thể tưởng tượng địa vị lớn đến bao nhiêu.

- Tinh Diệu?

Tần Mệnh ngồi xuống, đánh giá đám nam nữ trên bàn rượu, tất cả vậy mà đều là Địa Võ, yếu nhất cũng là Địa Võ lưỡng trọng thiên, mạnh nhất chính là nam tử sắc bén này, Địa Võ tứ trọng thiên.

- Tinh Diệu, kỳ thật chính là đấu thú, rất nhiều tiểu thư công tử của các cường tộc tại hải vực cường phái mưu cầu danh lợi một loại trò chơi đen tối. Nhưng bọn hắn đấu đến không phải là Linh Yêu thật sự, mà là người!

Nam tử sắc bén cũng ngồi xuống, rót cho Tần Mệnh chén rượu.

- Chúng ta uống rượu, nghe ta từ từ nói.

- Những người này đều là đầy tớ? Dùng để chém giết, chọc cười cho đám công tử tiểu thư kia?

Sắc mặt Tần Mệnh càng khó coi, xem Thiết Sơn Hà là đấu thú? Chơi trò chơi? Trong tâm hắn, Thiết Sơn Hà cao ngạo, lãnh khốc, cường thế đến tiêu sái, là một nam tử thuần túy lẫy võ mà sinh, cũng là nam tử đáng để hắn tôn kính. Không nghĩ tới năm năm không gặp, vậy mà lại luân lạc tới loại tình trạng này.

- Có thể nói là cao đẳng nô lệ đi. Nhưng không phải chọc cười đơn giản như vậy, bên trong liên lụy rất nhiều thứ, ngươi nghe ta từ từ nói.

Bình Luận (0)
Comment