- Một cái đấu thú Tử Nguyệt cao cấp, ngay cả cao tầng những siêu cấp gia tộc kia đều coi trọng, lúc đặc thù, nhiệm vụ đặc thù, sẽ hướng những công tử tiểu thư này mượn tới dùng một lát. Nghe nói, Tử Nguyệt cao cấp đấu thú cũng đã là Thánh Võ cấp rồi.
Còn Huyết Nguyệt đấu thú nha, hai chữ, khủng bố!! Mỗi đấu thú đều là không ngừng phát triển lên trong chém giết, một cái Tinh là một cái Tinh tích lũy, có thể sống đến Huyết Nguyệt cấp, có thể đi đến Huyết Nguyệt cấp, ngươi gần như không cách nào tưởng tượng được bọn hắn đã trải qua cái gì, tâm tính lại hung tàn đến mức nào.
- Còn Kim Nguyệt?
Tần Mệnh hỏi.
- Kim Nguyệt? Ngươi thật sẽ nghĩ đến sao, tạo nên một Kim Nguyệt đấu thú, cần Huyết Nguyệt Thập Tinh đấu thú liền giết mười Huyết Nguyệt Thập Tinh, mới có thể tấn cấp. Ngươi biết một Huyết Nguyệt cấp đấu thú có bao nhiêu quý giá, đến cái loại cấp bậc này rồi, gần như rất ít tham gia quyết đấu. Huyết Nguyệt Thập Tinh? Toàn bộ Cổ Hải đều tìm không ra mấy cái, làm sao tiến vào Kim Nguyệt?
Nam tử cường tráng uống một hớp rượu:
- Tinh Diệu liên minh chính là dùng trò chơi đấu thú này nhanh chóng lớn mạnh, phát triển trở thành làm một cái thế lực cấp bá chủ, cũng chỉ có trong tay bọn họ mới có Huyết Nguyệt cấp đấu thú, đều là Siêu Cấp Vũ Khí chăm chú bồi dưỡng ra. Đấu thú hung tàn, điên cuồng, vì thắng được thắng lợi cái chủng loại kia chấp nhất, còn có vô số chiến đấu tích lũy lên kinh nghiệm, những vật này trong khi thực chiến so với thiên phú cùng võ pháp đều quan trọng hơn. Hắc Nguyệt cấp đấu thú, đủ để cho những thiên tài kia sợ hãi, đấu thú cấp Tử Nguyệt, quả thực chính là cái sát khí tính hủy diệt. Chớ nói chi là Huyết Nguyệt. Dù là bá chủ trong yêu tộc, đều thật không dám trêu chọc Tinh Diệu liên minh, chính là sợ trong tay bọn họ nắm giữ khổng lồ đấu thú đội ngũ.
Một nữ tử vẫn còn mê luyến lấy mỹ mạo nam tử kia:
- Hắn là công tử nhà ai? Vậy mà mang theo Hắc Nguyệt cấp đấu thú.
Những người khác gật đầu:
- Người này tuyệt đối không đơn giản, theo như hắn nói, bảy người trong lồng giam kia, đều là Bát Tinh đấu thú Cửu Tinh đấu thú, còn có đấu thú cấp Hắc Nguyệt.
- Tại sao hắn tới nơi này? Tần Mệnh hỏi. Lại làm sao đấu thú cao quý, lai vẫn còn là đấu thú, hắn không hy vọng bằng hữu của mình lưu lạc thành đồ chơi.
- Cái kia cũng không biết, nhìn phương hướng hắn đi, hẳn là đi phủ Đảo chủ đi.
Tần Mệnh rời khỏi quán rượu, đuổi theo phương hướng đoàn xe, theo tới chỗ sâu nhất trên hòn đảo, chỗ đó có mảnh hồ lớn, trong hồ có hòn đảo nhỏ, chỗ đó chính là phủ Đảo chủ. rất nhiều mãnh cầm chiếm cứ trên ầu trời, trong hồ bơi cũng hẳn mãnh thú là bọn hắn dưỡng nên, đề phòng sâm nghiêm. Ai muốn đi vào phủ Đảo chủ, đầu tiên là phải xông qua những mãnh thú này tầng tầng vây quanh.
Làm sao bây giờ?
Như thế nào mới mới có thể cứu Thiết Sơn Hà ra?
Cảnh giới cự khuyển cao hơn so với hắn, hẳn là Địa Võ đỉnh phong rồi, nếu quả thật muốn đánh nhau, hắn không kiên trì nổi bao lâu. hai cái lão nhân kia rất có thể là Thánh Võ, cũng không thể trêu chọc.
Muốn cứng đoạt, gần như không khả năng.
Còn muốn mua đi ra, càng không có thể. Dựa theo mấy lời cái kẻ săn giết thuyết pháp, Cổ Hải công tử tiểu thư ‘Giới quý tộc’ coi trọng đấu thú so với mạng đều quan trọng hơn, không chỉ có là dùng để đánh bạc kiếm tiền, thêm chút gia vị giải trí, mà cũng là đám bọn hắn hiển lộ rõ ràng phương pháp của mình, hơn nữa nếu như có thể nuôi dưỡng được một cao cấp Hắc Nguyệt, hoặc là Tử Nguyệt, ngay cả gia tộc đều coi trọng bọn hắn, không có xem bọn họ là ‘Phế vật’.
- Bằng hữu, ngươi đứng ở nơi này đã lâu rồi.
Hai nam tử đi ra rong cánh rừng, là thành phủ an bài thị vệ ở chỗ này, ánh mắt không ý tốt cảnh giác lấy hắn.
- Lần đầu tiên tới quý đảo, tùy tiện đi dạo.
Tần Mệnh quay người muốn rời khỏi, bỗng nhiên lại ngừng, nhìn bốn bề vắng lặng, đưa cho bọn hắn mỗi người hai hắc tinh tệ:
- Đoàn người vừa rồi đi vào cái kia, là tới làm cái gì hay sao?
Ước lượng lấy hắc tinh tệ trong tay, thái độ hai người tốt hơn một chút:
- Đảo chủ đại nhân có gần chút ít năm đấu thú khiến hắn mê luyến lên, rất nhiều lần đều đi sâu vào Cổ Hải mà, có đôi khi vừa đi chính là một năm. Một tháng trước mang về đến một cái, nghe nói là Bát Tinh đấu thú, tiềm lực rất đủ. Từ từ chờ chút đã, ngươi biết cái gì là đấu thú sao?
- Biết rõ.
- Đoàn người kia hình như là đến vì kia đấu thú a, cụ thể cũng không rõ ràng lắm.
Tần Mệnh trở lại lữ điếm, sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn đi tới trước cửa của Đồng Hân, nhưng lúc gõ cửa hắn lại do dự. Hắn đến Tử Viêm Tộc là có mục đích đặc thù, đối với Đồng Hân cũng là như thế, hắn tình nguyện để Đồng Hân nợ hắn, cũng không muốn nợ nàng nhân tình gì, bằng không thì tương lai càng nợ càng không rõ rồi.
Tần Mệnh do dự một lát, lại ngồi trở lại bên cạnh bàn, móc ra Tiểu Quy:
- Giúp một việc?
Tiểu Tổ còn buồn ngủ ngáp một cái:
- Còn muốn tới? Nghiện rồi? Kiềm chế thân thể chút. Còn trẻ không biết trân quý, phía dưới không nói ngươi cũng sẽ làm.
Tần Mệnh trực tiếp co rút khóe mắt:
- Ngươi có thể đứng đắn chút không?
Tiểu Quy sờ sờ móng vuốt nhỏ:
- Đừng treo ta, đầu ứ máu rồi, chóng mặt.
Tần Mệnh bắt nó thả trên vai:
- Nhớ Thiết Sơn Hà không?
- Không nhớ được.
Tiểu Quy run lấy mai rùa, vừa tỉnh ngủ.
- ...