- Có việc nói việc.
- Hắn bị người ta chộp tới làm nô lệ rồi, ta phải cứu hắn. Nhưng người nọ không quan tâm tiền, bên cạnh cũng có hai Thánh Võ, cứng mềm không ăn. Làm sao bây giờ?
- Đơn giản.
- Có biện pháp?
- Chạy trước mặt hắn, Bất Tử Vương Thiên Vương Điện, Tần Mệnh, bái kiến! Hắn khẳng định nể tình.
- Đứng đắn chút!
- Ta rất đứng đắn a, vậy ngươi muốn thế nào? Để cho ta giết vào, cứu người trở về ? Ta nhắc lại ngươi một lần nữa, lần Huyễn Linh Pháp Thiên kia suýt chút nữa muốn mệnh của ta rồi, phong ấn trên cái mai rùa hỏng này so với trước kia càng mạnh hơn, ép tới ta đều không thở nổi. Ngươi đừng hy vọng ta có thể giúp ngươi làm chuyện gì.
Tần Mệnh suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
- Có biện pháp nào cởi bỏ phong ấn cho ngươi không ?
Tiểu Tổ hà hơi một nửa, dừng lại, suy nghĩ, mắt đầy linh tính:
- Ngươi muốn mở ra phong ấn cho ta?
- Ta có thể? Sao ngươi không nói sớm?
- Phương pháp ngược lại là có.
- Nói nghe một chút.
Tần Mệnh chấn động tinh thần, nếu như có thể cởi bỏ phong ấn cho Tiểu Tổ tông này, dù là cởi bỏ một phần nhỏ, tuyệt đối là cấp tai họa, tương lai tiến vào Tử Viêm Tộc nói không chừng có khả năng giúp đỡ đại ân.
- Hai biện pháp. Thứ nhất, thuyết phục những pho tượng hỏng kia, khiến chúng nó mở ra cho ta. Thứ hau, dùng đồ của bọn hắn cho ngươi, hoàng kim huyết, mở ra cho ta.
- Chúng vương kia coi như xong, bọn hắn không nghe ta. Hoàng kim huyết làm sao mở ra cho ngươi ?
- Đem ta ngâm mình ở trong hoàng kim huyết, để cho hoàng kim huyết thấm vào toàn bộ phong ấn mai rùa.
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Hắc hắc.
- Ngươi cười cái gì, chỉ đơn giản như vậy?
- Là rất đơn giản. Ngươi bỏ được sao?
- Làm sao không nỡ, cần bao nhiêu?
Tiểu Quy nhìn ánh mắt của hắn, từ từ nhổ ra hai chữ:
- Toàn bộ!!
- Ngươi... Không có nói đùa?
Tiểu Quy nhìn thật lâu Tần Mệnh, lúc này đây, Tần Mệnh mơ hồ từ trong ánh mắt Tiểu Quy nhìn thấy chút ít khác thường thứ, linh động không giống thường ngày lười biếng như vậy, nhưng lại nói không nên lời là cảm giác gì.
Tiểu Quy không có nói cái gì nữa, rút về mai rùa, khẽ đảo sang bên cạnh, kéo lấy xiềng xích rơi xuống đến trong cổ áo.
- Này, nói chuyện a?
Tần Mệnh gõ gõ cổ áo.
Tiểu Tổ núp ở trong mai rùa, không có lại đi ra.
Tần Mệnh lau trán, suy nghĩ rất nhiều biện pháp cứu Thiết Sơn Hà, đều là không thể thực hiện được, mắt thấy sắc trời muốn tối rồi, hắn không thể không đứng ở trước cửa phòng của Đồng Hân, do dự thật lâu, giơ tay lên, nhẹ gõ cửa phòng.
Bên trong qua thật lâu mới truyền đến thanh âm của Đồng Hân:
- Có việc?
- Ta có thể đi vào không? Có chuyện muốn thương lượng với nàng.
- Đi vào.
Đồng Hân điều dưỡng hai ngày, lại có Sinh Mệnh Thủy tẩm bổ, khí sắc khôi phục vô cùng tốt. Da trắng nõn nà, dung nhan tinh xảo, xinh đẹp không gì sánh được, cả người cùng thiên địa nhanh nhậy, tràn đầy khí tức phiêu dật kỳ ảo, nàng như là về tới dáng vẻ trong tộc trước kia, cao quý ưu nhã, khuynh quốc khuynh thành, trong ánh chiều tà, xinh đẹp như là tiên tử trong tranh.
Đồng Hân tận lực bảo trì đạm mạc bình tĩnh, nhưng khi nhìn thây Tần Mệnh, ánh mắt vẫn còn có chút né tránh, tự cho là đã bình tĩnh như nước hồ thu nhưng lại lần nữa nổi lên rung động, nói không nên lời có cảm giác gì, hận? Thất vọng? Mê mang? Ưu thương? Ngượng ngùng? Giống như đều có, nhưng lại giống như cũng không phải.
- Ta muốn mượn một tín vật có thể đại biểu thân phận Tử Viêm Tộc các ngươi.
Đồng Hân hiển nhiên hiểu lầm rồi, trên mặt trắng ngọc có chút đỏ ửng, xấu hổ:
- Ngươi nhất định muốn khiến người khác biết rõ giữa chúng ta đã phát sinh chút ít cái gì sao? Đồng Ngôn rất mẫn cảm, nếu như cho hắn biết, hắn thật sẽ giết ngươi.
- Không phải như nàng nghĩ, ta không phải muốn đính ước cái gì, ta đơn giản chỉ là dùng một lát, sau hừng đông sẽ trả lại cho nàng.
- Ngươi muốn làm gì?
Khuôn mặt đẹp đẽ của Đồng Hân ngược lại càng đỏ hơn, ngay cả cái cổ như ngọc tuyết đều hiện hồng.
Suy nghĩ nhiều? Ta... Ta đây là như thế nào rồi?
- Cứu một người.
- Người nào?
- Một huynh đệ của ta, hắn bị người khác bắt đi làm đấu thú rồi.
- Đấu thú? Ngươi nói là...
- Tinh Diệu đấu thú.
- Hắn bị đóng ở nơi nào, nơi này không có khả năng có đấu thú.
Tử Viêm Tộc là cường tộc đỉnh cấp trong Cổ Hải, nàng với tư cách công chúa Tử Viêm Tộc, đương nhiên biết rõ trò chơi đùa bỡn của đám công tử tiểu thư kia, ngay cả trong tộc nàng đều có rất nhiều người chơi, đều đến tình trạng si mê. Nhưng, đến bây giờ mới thôi, cái loại trò chơi này trước kia thuộc về trò chơi của đám cao đoan quý tộc, cực hạn trong phạm vi Cổ Hải. Đấu thú không chỉ đơn giản là dùng để thi đấu, thật muốn bồi dưỡng một đấu thú Tinh cấp cao cấp, thậm chí là Hắc Nguyệt, Tử Nguyệt, cần lượng lớn tập trung tinh thần. Tinh lực, tiền tài, bảo dược, vân vân..., đều không thể thiếu.
Đối với đấu thú mà nói, mỗi một cuộc chiến đấu đều là khảo nghiệm sống hay chết, còn đối mặt với áp lực tâm lý cực lớn. ‘Mười trận thắng liên tiếp’, cái lý niệm này đã truyền lưu ba ngàn năm, với tư cách khảo hạch trực tiếp đánh giá thành tích, một mực không có thay đổi, có thể tưởng tượng đến cùng có bao nhiêu khó khăn. Quy tắc mười trận thắng liên tiếp, nghiêm khắc, vô tình, thắng chính là thắng, thua chính là thua, không có bất kỳ chỗ trống nào để chống lại.