Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1133 - Chương 1133 - Tử Viêm Tộc

Chương 1133 - Tử Viêm Tộc
Chương 1133 - Tử Viêm Tộc

Nơi ở của Tử Viêm Tộc tên là Xích Phượng Luyện vực, là quần đảo núi lửa khổng lồ nhất xưa nhất Cổ Hải, nơi này đã từng quanh năm lửa cháy ngập trời, sương đen bao phủ, nham tương giàn giụa, rơi xuống mưa lửa đầy trời, tiếng ầm ầm dữ dội từ sâu trong đáy biển truyền đến, ngày đêm không thôi, như là cự thú cổ xưa đang gào thét. Núi lửa nơi này hoạt động cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, số lượng nhiều làm cho không người nào có thể tưởng tượng, được gọi là cấm địa, Hỏa Ma chi địa, Luyện Ngục chi địa, vân vân....

Cho đến năm ngàn năm trước, tổ tiên Tử Viêm Tộc dẫn đầu tộc nhân tới đây, trải qua nghìn năm chỉnh đốn, bố trí Phần Thiên đại trận, đem tất cả núi lửa hoạt động khống chế toàn bộ, không chỉ không làm hại, ngược lại thành thủ hộ giả của bọn họ, như là vô số cự thú hỏa diễm, ẩn núp trong trận pháp, tùy thời chờ đợi bị tỉnh lại.

Quần đảo núi lửa cổ xưa đến nguy hiểm này từ sau đó liền biến thành lãnh địa của Tử Viêm Tộc, cổ thành một đại cấm địa, Tử Viêm Tộc từ trong dãy núi lửa khai quật ra vô số trân quý Hỏa Viêm Tinh Thạch, lợi dụng đại trận hấp thu linh lực Hỏa Viêm bành trướng, bọn hắn duy trì lớn mạnh, hưng thịnh không thôi, cùng lúc diễn biến thành một trong những hải tộc uy chấn Cổ Hải hiện tại!

Hiện tại Xích Phượng Luyện vực sớm đã không còn tình cảnh núi lửa tàn sát bừa bãi, nham tương giàn giụa khắp nơi, ngoại trừ mấy ngọn núi lửa bên ngoài ngẫu nhiên phun trào, chín tòa đại đảo bên trong lại liên thành một thể, quần sơn nhấp nhô, gỗ già tươi tốt, phong cảnh tráng lệ xuất sắc ngoài dự đoán, thanh tịnh duy mỹ. Trong núi sâu trải rộng tiên uyển cung điện, trên bầu trời linh điểu bay lượn, trong sông lớn chảy siết còn có cự thú qua lại.

Đối với người bình thường mà nói, nơi này là tiên cảnh, đối với võ giả mà nói, nơi này là Thánh Địa. Nhất là đối với võ giả hỏa thuộc tính mà nói, Hỏa Viêm Tinh Thạch cùng hỏa nguyên lực tinh khiết nơi này đều khiến bọn hắn si mê.

Tô Nghị đã được gia nhập Tử Viêm Tộc như ý nguyện, bởi vì có công cứu Đồng Ngôn, phủ lên lệnh bài cung phụng, cùng lúc phân phối cho Đồng Ngôn. Nhưng cuộc sống của hắn lại không hề dễ chịu, không có lệnh bài cung phụng, cũng tại chỗ Đồng Ngôn nơi này không chiếm được chào đón.

Đồng Ngôn hận hắn! Thậm chí muốn giết hắn!

Đồng Ngôn tình nguyện để bản thân bị nhốt tại Thất Nhạc Cấm Đảo năm mươi năm, cũng muốn cứu tỷ tỷ trở về, nhưng Tô Nghị... Phạm vào tối kỵ của hắn!

- Cô cô!! Van xin ngài!!

Đồng Ngôn quỳ gối trước bí cảnh Đồng Tuyền bế quan, đã quỳ năm ngày rồi, lần lượt khẩn cầu cũng khàn giọng.

- Ngài nhìn tỷ đệ chúng ta lớn lên, ngài liền nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?

Bí cảnh u nhã tĩnh mịch, xanh tốt cùng bình tĩnh, chim chóc uyển chuyển gáy hót, tiên hoa khoe màu đua sắc, hương thơm theo gió mà động, càng có một dòng nước hội tụ thành dòng suối nhỏ, uốn lượn chảy xuôi giữa thảo mộc, như ngọc mang trong trẻo thấu triệt. Nơi đây, cũng được xem là một mảnh tịnh thổ an bình.

Bên trong trôi giạt lấy linh khí nồng đậm, như là mây trắng quay quanh, vô thanh trôi giạt.

Sau khi trở về, Đồng Tuyền đã tiếp nhận các trưởng lão trong tộc liên thủ kiểm tra, xác định không có tổn thương, ngược lại trên dưới toàn thân kinh mạch khí hải đều toả ra sức sống mới, có thể một lần nữa tu luyện.

Mấy tháng xuống đây, nàng tôi thể luyện thần, tiến vào Địa Võ lục trọng thiên, tiến bộ có thể nói là thần tốc.

- Cô cô... Ngài nói gì đi, ta van xin ngài. Chỉ cần có thể cứu tỷ tỷ trở về, ngài muốn ta làm cái gì cũng đều được, ta không cưới thê thành gia ta cả đời phục vụ ngài.

Đồng Ngôn thần sắc buồn bã, không có phong thái thường ngày, cũng không có oai hùng bình thường, thất hồn lạc phách, cúi đầu.

Bên ngoài bí cảnh, rất nhiều thị vệ tộc nhân đều cung kính mà đứng đấy, cũng không dám thở mạnh ra.

- Cô cô... Van xin ngài... Ngài nói với phụ thân, phụ thân nghe ngài nhất a.

Đồng Ngôn cúi đầu xuống thật sâu, khấu tại mặt đất:

- Van xin ngài...

Trong bí cảnh, Đồng Tuyền yếu ớt than nhẹ:

- Không phải ta không muốn cứu nàng, Thất Nhạc Cấm Đảo đã biến mất, chỉ có thể lại chờ năm mươi năm.

Đồng Ngôn cố nén nước mắt cùng bi thống:

- Một cái Thất Nhạc Cấm Đảo có thể làm khó Tử Viêm Tộc chúng ta sao? Phụ thân làm không được, gia gia thì sao? Hắn lợi hại. Nếu như ngài mời hắn đi ra, dù cho Thất Nhạc Cấm Đảo trốn trong hư không, hắn cũng có thể kéo nó về đến.

Giọng điệu Đồng Tuyền nghiêm khắc:

- Đừng ngốc rồi!! Gia gia của ngươi bế quan đã bao nhiêu năm? Trừ phi Tử Viêm Tộc sinh tử tồn vong, không người nào dám đi quấy nhiễu. Đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Phụ thân ngươi tự thân tìm Tô Nghị nói qua rồi, dùng tình huống ngay lúc đó đến xem, Hân Nhi đã chết rồi. Dù cho ngươi hủy điThất Nhạc Cấm Đảo, cũng không cứu nàng về được.

Biểu lộ trên mặt Đồng Ngôn đột nhiên dữ tợn:

- Tô Nghị? Hắn là cái thứ gì! Hắn dựa vào cái gì nói tỷ tỷ của ta chết rồi? Dựa vào cái gì!

Tô Nghị liền đứng ở đằng xa, cúi đầu, trong lòng một hồi dâng lên ác khí, lại bị hắn khống chế được.

- Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng việc đã đến nước này, không cách nào cứu vãn. Không phải không cứu, là không có hi vọng.

Đồng Tuyền nhìn Đồng Ngôn Đồng Hân lớn lên, nàng cả đời chưa gả đi, xem bọn hắn trở thành con của mình đến nuôi dưỡng.

Bình Luận (0)
Comment