- Lục Nghiêu? Thật đúng là ngươi.
Sau khi nghe nói tỷ tỷ của hắn mang theo một nam tử trở về, hắn mơ hồ liền nghĩ đến Lục Nghiêu. Nhưng lại không thể nào tin được, bởi vì trong trận núi tuyết kia, ấn tượng của hắn đối với Lục Nghiêu rất kém, mấy ngày nay thậm chí suy nghĩ, nếu như lúc ấy Lục Nghiêu theo sau, dùng thân phận thể võ giả của mình, có lẽ có thể bảo vệ tốt tỷ tỷ của hắn.
Tần Mệnh duỗi đầu ngón tay:
- Lần thứ ba!!
- Cái gì lần thứ ba?
- Lần thứ ba cứu tỷ tỷ của ngươi.
- Ngươi cứu tỷ tỷ của ta ra hay sao? Lúc ấy xảy ra chuyện gì? Tỷ ta hiện tại thế nào?
Thái độ Đồng Ngôn hơi tốt chút, nhưng vẫn là bảo trì phần tư thái kiêu căng kia.
- Tỷ tỷ của ngươi rất tốt, không có bị thương, tình huống cụ thể hỏi tỷ tỷ của ngươi đi, nàng sẽ nhanh ra đây thôi.
Đồng Ngôn nhìn hắn trong chốc lát, sau nửa ngày chần chờ, vẫn là đưa tay vỗ vào trên vai hắn:
- Làm tốt lắm! Ta sẽ nhớ ân này của ngươi.
Hắn mấy ngày nay thật sự muốn tan vỡ rồi, tự trách, hối hận, thống khổ, cái loại cảm giác này vô cùng khó chịu, nhưng khi nghe tỷ tỷ trở lại, nước mắt hắn đều lần nữa rơi xuống.
- Miễn đi, không hoài nghi ta có ý đồ là tốt rồi.
- Vậy cũng chưa hẳn, ta đến hiểu tình huống trước!
- Trong lòng ngươi, người khác cứu ngươi có phải đều có ý đồ hay không?
- Chỉ cần ngươi không đánh chủ ý lên tỷ tỷ của ta, mọi chuyện đều tốt nói. Cứu tỷ ta, ta nhớ ân của ngươi, giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân, tới gần tỷ tỷ ta, tuyệt đối không cho phép.
Tần Mệnh hướng Đồng Ngôn ngoắc ngoắc tay:
- Qua đây, nhìn cái khuôn mặt này của ta, nhìn lại thân khí chất này của ta.
- Làm sao??
- Coi như là ta muốn truy cầu tỷ tỷ của ngươi, tỷ tỷ của ngươi có thể để ý?
Đồng Ngôn tưởng tượng, đúng vậy, trên mặt rốt cục lộ ra chút tươi cười, lại vỗ bả vai Tần Mệnh:
- Sớm nói như vậy chẳng phải được rồi? Tỷ tỷ ta thưởng thức không có kém như vậy, sao có thể vừa ý ngươi.
- Các ngươi là chạy ra Thất Nhạc Cấm Đảo lúc nào?
Trong lòng Tô Nghị không thoải mái, ta cứu Đồng Ngôn ngược lại xuống dốc, ngươi cứu rồi Đồng Hân ngược lại thành là anh hùng rồi?
- Không biết.
- Làm sao trốn ra ngoài?
- Bơi ra.
- Vì cái gì đến bây giờ mới về?
Tần Mệnh hỏi lại:
- Ngươi là thẩm vấn phạm nhân?
- Nếu ngươi đã cứu tiểu thư ra, vì cái gì lại đưa tin tức tới trễ, nhất định phải chờ tới bây giờ? Ngươi không biết thiếu gia có nôn nóng sao?
Tần Mệnh nguội lạnh trả lại một câu:
- Không biết.
Ánh mắt Tô Nghị lạnh băng, cố nén cơn giận.
- Lục Nghiêu, nơi này là Tử Viêm Tộc, có chút quy củ ngươi không hiểu!
Bị hắn nhiều lần khiêu khích, Tần Mệnh cũng không khách khí.
- Ta là khách, ngươi là nô, không đồng nhất.
- Đủ rồi!
Đồng Hân từ trong chánh điện đi ra, liếc thấy đến nơi đây đang cãi nhau, còn tưởng rằng là Đồng Ngôn đang khó xử Lục Nghiêu.
- Tỷ! Sao bây giờ tỷ mới về, ta đều muốn sắp điên.
Đồng Ngôn bước nhanh tiến lên.
- May mắn mà có Lục Nghiêu, hắn đã cứu ta.
- Làm sao cứu đến? Đã xảy ra chuyện gì? Hắn không có làm gì ngươi chứ?
- Đợi tí nữa lại bàn.
Đồng Hân hướng ba vị chiến tướng hành lễ, cung kính nói:
- Phụ thân cho mời.
Ba vị chiến tướng lưu lại chiến binh, thu liễm khí thế, đi về cung điện.
Oanh tiếng trầm đục, cửa điện đóng lại.
Đồng Hân đi về hướng Tần Mệnh:
- Phụ thân ta nói sẽ trọng thưởng cho ngươi, võ pháp, bảo dược, vũ khí, cũng có thể chọn.
- Hôm nào đi, ta mệt mỏi, ở đâu?
- Ngươi tạm thời sẽ ngụ ở chỗ ta.
- Vậy làm sao có thể đi! Ở chỗ ta!
Đồng Ngôn trừng mắt, một cái ý vị nháy mắt cho Tần Mệnh, ngươi dám gật đầu, ta liền dám chơi ngươi.
Tần Mệnh không có để ý tới hắn:
- Có thể.
- Ta muốn đi gặp cô cô ta, ngươi đi không?
Tần Mệnh lắc đầu:
- Không đi.
Đồng Hân an bài người mang Tần Mệnh đi đến vườn ngự uyển của nàng, nàng mang theo Đồng Ngôn đi đến chỗ Đồng Tuyền bái kiến.
Trong bí cảnh bế quan của Đồng Tuyền.
Đồng Hân đem chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói cho cô cô Đồng Tuyền, kể cả nguyên nhân bọn hắn không có truy tung đến Tần Mệnh, kể cả Thất Nhạc Cấm Đảo quỷ bí, cũng kể cả hai lần được Lục Nghiêu cứu giúp trên Thất Nhạc Cấm Đảo, còn có chuyện cổ quái xảy ra nhìn thấy trong động lớn thần bí kia, đương nhiên cũng có chuyện về sau được Lục Nghiêu khu trừ khí lạnh, nhưng mà không để ý đến chuyện hoang đường giữa nàng cùng Lục Nghiêu, cường điệu dẫn ra tình huống nguy hiểm ngay lúc đó.
Tóm lại, Lục Nghiêu cứu nàng ba lượt, một lần so với một lần càng nguy hiểm, nhất là lần cuối cùng, nếu như không phải Lục Nghiêu đẩy nàng từ Thất Nhạc Cấm Đảo ra ngoài, nếu như không phải Lục Nghiêu giúp nàng loại trừ khí lạnh, nếu như không phải Lục Nghiêu tỉ mỉ chiếu cố, nàng thật sự có khả năng đã chết rồi.
Đồng Ngôn ngồi ở bên cạnh nghe xong, đối với cách nhìn Lục Nghiêu trong lòng lần nữa thay đổi. Mặc dù nghe tỷ tỷ của hắn luôn miệng Lục Nghiêu Lục Nghiêu, trong lòng rất không dễ chịu, nhưng nếu như tình huống quả thật hung hiểm như tỷ tỷ nói, vậy hắn chính xác phải cảm tạ Lục Nghiêu. Đương nhiên, cách cảm tạ có rất nhiều, cho chút bảo bối là được, tuyệt đối không thể để cho Lục Nghiêu cùng tỷ tỷ của hắn thân cận quá.
- Ta muốn cảm tạ vị Lục Nghiêu kia, rảnh dẫn hắn tới gặp gặp ta.