Đồng Tuyền thường xuyên đi ra bên ngoài tu luyện rèn luyện, hiểu rõ qua Thất Nhạc Cấm Đảo, nhưng chưa từng đi lên qua. Chỗ đó thậm chí có thần thụ? Còn có kén cây, còn giấu ở cánh đồng tuyết trong ngọn núi chính tại trung bộ Thất Nhạc Cấm Đảo. Nhất định sẽ có đại bí mật, có quan hệ cùng Thất Nhạc Cấm Đảo làm mất đi linh lực.
Tuy nhiên, nàng kỳ quái là làm sao cái tên Lục Nghiêu kia lại có thể từ nơi ấy trốn ra được, chẳng lẽ cũng bởi vì là thể võ?
- Lòng tự trọng của hắn rất mạnh, cũng tốt mặt mũi, không muốn làm cho người khác hiểu lầm hắn cứu người là ham muốn cái gì. Trước hết để cho hắn ở chỗ ta vài ngày, đợi quen thuộc hoàn cảnh nơi này, ta lại dẫn hắn tới gặp ngài.
- Hắn ở chỗ ngươi?
Đồng Tuyền nhìn nhiều Đồng Hân.
Nàng rất hiểu rõ cô cháu gái này, dung mạo khí chất đều là thượng giai, không thể xoi mói, dịu dàng cao quý, đối đãi với mọi người thân hòa, nhưng sẽ bảo trì khoảng cách thích hợp, nhất là nam tử, làm sao lại để cho Lục Nghiêu ở tại vườn ngự uyển của nàng?
- Ta cũng thấy rất không thích hợp.
Đồng Ngôn cắn lại cái chữ ‘Rất’ kia.
- Đồng Ngôn đối với hắn có chút thành kiến, ở nơi khác, ta sợ Đồng Ngôn đi quấy rối. Hắn dù sao cũng đã cứu mệnh của ta, lại mới tới Tử Viêm Tộc, ta cần thiết chiếu cố hắn.
- Ngươi có hảo cảm đối với hắn?
Đồng Tuyền hỏi trắng ra, để cho thần sắc Đồng Hân có chút hoảng hốt, vội vàng nói:
- Cô cô ngài nói cái gì đó, ta cùng hắn...
- Không cần giải thích.
Đồng Tuyền nhìn Đồng Hân, nàng đỏ mặt?! Sẽ không phải thật sự cứu ra đến hảo cảm gì rồi đi? Đồng Hân mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, người ngưỡng mộ càng nhiều, nhưng nàng gần như không có cùng nam tử nào từng có tiếp xúc quá nhiều, mặc dù là có người cố ý tới gần, cũng sẽ bị Đồng Ngôn ngăn cách, thậm chí trực tiếp đánh đi.
Đồng Hân tránh đi ánh mắt sáng ngời của Đồng Tuyền, nói nhỏ:
- Ta không có giải thích.
Đồng Ngôn đều nhìn ra không đúng lắm, hai người bọn họ cô nam quả nữ ở chung lâu như vậy, lại là hoạn nạn cứu giúp, sẽ không phải thật xung đột ra chút gì đó đi? Không đúng, tỷ tỷ cơ trí cao quý, phong hoa tuyệt đại, lại mắt cao hơn đầu, làm sao có thể cảm thấy hứng thú đối với cái loại dã nam tử này?
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Tỷ tỷ ta là ai, Phượng Hoàng bay trên trời, cái tên kia là ai, trâu rừng chạy dưới đất.
Đồng Tuyền không có lại ép hỏi nàng.
- Cực hàn chi thủy đã có thể áp chế Tử Viêm Huyết Mạch, cũng có khả năng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, ta an bài chút ít trưởng bối kiểm tra thân thể cho ngươi.
- Tạ cô cô. Đúng rồi, còn có chuyện. Lục Nghiêu muốn tham gia thi đấu Thăng Long bảng, nhưng chỗ phụ thân... Dường như không đồng ý.
Đồng Hân đã đề cập qua cùng phụ thân nàng rồi, nhưng phụ thân trả lời thuyết phục là ân cứu mạng còn, nhưng quang vinh gia tộc không thể trò đùa. Ý ở ngoài lời, có thể cho Lục Nghiêu chút ít ban thưởng, nhưng lại không có khả năng để cho hắn đại biểu Tử Viêm Tộc dự thi Thăng Long bảng.
- Thăng Long bảng? Liền hắn?
Đồng Ngôn trợn trắng mắt, cái này không hồ đồ a!
Thăng Long bảng cao quý thần thánh cỡ nào, là thịnh hội quan trọng giữa bảy đại hải tộc, cuộc thi đấu cao cấp nhất thế hệ tân sinh, bài danh cao thấp trực tiếp quan hệ đến thể diện, tiềm lực tất cả hải tộc, cũng là hướng Cổ Hải bày ra sinh mệnh lực bành trướng của tất cả hải tộc —— chúng ta hưng thịnh không suy!
Mỗi một lần Thăng Long bảng thi đấu, hải tộc đều nghiêm túc đối đãi, chọn lựa truyền nhân ưu tú nhất, đề cử tinh anh ngoại tộc mạnh nhất. Bất luận thiên phú, nghị lực, thực lực, hay các phương diện, đều có thể nói là không thể xoi mói.
Để cho Lục Nghiêu đi lên đối chiến với thiên tài hải tộc? Đây không phải là làm trò cười a. Chẳng lẽ Tử Viêm Tộc chúng ta không có người nào khác rồi? Tìm dân dã thôn quê đi ra góp đủ số sao?
- Hắn làm sao lại biết rõ Thăng Long bảng?
Đồng Tuyền nhìn Đồng Hân, cái phần hoài nghi vừa mới bình phục kia lại lần nữa xuất hiện, ngược lại càng cường liệt hơn rồi.
- Ta nói cho hắn biết, chỉ là thuận miệng nói đến, hắn kiên trì muốn tham gia.
- Ngươi không có giải thích tầm quan trọngThăng Long bảng với hắn?
- Giải thích, nhưng... Hắn rất kiên trì.
- Chính ngươi cảm thấy hắn có tư cách tham gia?
- Cái này... Ta...
Đồng Ngôn ở bên cạnh nói thầm:
- Có tư cách cái rắm.
Đồng Tuyền nhìn ánh mắt của Đồng Hân, hỏi lại:
- Hắn kiên trì tham gia, ý kiến của ngươi thì sao?
- Hắn không đến ba mươi tuổi liền tiến vào Địa Võ lục trọng thiên, thiên phú rất mạnh. Hắn là thể võ, lại là tu sét. Quyền lực cao nhất có thể đạt tới chín vạn cân, sét lại là năng lượng có lực phá hoại lớn nhất, tu luyện Vạn Thú Lôi kiếp là võ pháp thánh cấp. Cá nhân ta ý kiến, hắn có thể tham gia.
Đồng Hân tận lực để cho bản thân giữ vững bình tĩnh, nhưng không biết vì cái gì, ánh mắt cô cô để cho trong nội tâm nàng sợ sệt, cứ cảm thấy bản thân bị nhìn thấu rồi.
- Ngươi cho là hắn có thể đi?
- Có thể đi.
- Đi cái rắm!
Đồng Ngôn nói thầm.
- Lại nói năng hồ đồ, đi ra ngoài cho ta!
Đồng Tuyền quát lạnh.
Đồng Ngôn có chút rụt rụt cổ, hắn ai còn không sợ, chỉ sợ cô cô này của hắn.
- Hắn không thể tham gia.
Đồng Tuyền lắc đầu, quả quyết cự tuyệt.
- Cô cô...
Đồng Hân quýnh lên, lại phát hiện cô cô ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, giống như... Cố ý hay sao?