- Đoạn thời gian kia, cửu sắc chú giống như cố định tại nơi nào đó. Chính vào thời điểm chúng ta sắp tìm được, cửu sắc chú bắt đầu di chuyển, tiến vào Thất Nhạc Cấm Đảo.
Lúc vừa mới tiến Thất Nhạc Cấm Đảo, còn có thể cảm nhận được cửu sắc chú, nhưng linh lực của chúng ta lại biến mất, cũng gặp phải nguy hiểm, không có lại đi truy tung, chờ sau khi chúng ta khôi phục linh lực, lại không còn có cảm nhận được cửu sắc chú, mãi cho đến khi rời khỏi Thất Nhạc Cấm Đảo, mãi cho đến khi rời khỏi Loạn Lưu hải vực.
Đồng Ngôn bỗng nhiên nói:
- Tần Mệnh có chết ở Thất Nhạc Cấm Đảo rồi hay không? Cửu sắc chú cũng bị hủy rồi.
Chết rồi?
Ánh mắt Đồng Tuyền trong trẻo nhưng lạnh lùng có chút lắc lư, chợt khôi phục lại bình tĩnh:
- Không có khả năng!
- Làm sao không có khả năng, ngay cả chúng ta đều suýt chút nữa chết ở Thất Nhạc Cấm Đảo, hắn vì cái gì lại không khả năng? Bất Tử Vương chó má gì, rơi xuống trong tay của ta, ta có thể để cho hắn sống không bằng chết.
- Cùng hắn ở chung qua, liền sẽ hiểu rõ, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy.
- Ngài cùng hắn ở chung qua?
Đồng Ngôn Đồng Hân trăm miệng một lời, kinh ngạc nhìn cô cô bọn hắn. Ở chung là có ý gì? Cửu sắc chú kia rốt cuộc là làm sao lại đến trên tay Tần Mệnh?
Tần Mệnh được đưa đến trong vườn ngự uyển của Đồng Hân, thật không hổ là Tử Viêm Tộc công chúa, nói là vườn ngự uyển, lại là tòa trang viên u nhã, thanh tuyền đình đài, gỗ già cứng cáp thanh thúy tươi tốt, như là một tòa rừng rậm sinh cơ bừng bừng, bên trong cung điện, sương phòng, vân vân..., đều cùng cảnh sắc hồn nhiên thiên thành, hiển lộ rõ ràng ra chủ nhân thưởng thức, cũng có địa vị cao quý.
Nơi này nuôi rất nhiều linh thú, tự do sống trong rừng, nhiều loại hoa như mọc thành phiến khoe màu đua sắc. Trang viên rất lớn, nhưng lại có rất ít người đi đi lại lại, ngoại trừ thị nữ chính là chút ít nữ thị vệ, ăn mặc mát lạnh, da trắng nõn tướng mạo đẹp, cũng là phong cảnh xinh đẹp trong trang viên.
Nhưng có rất ít nam tử đi vào, linh thúcùng bọn thị nữ đều rất ngạc nhiên.
Tần Mệnh đi đi ngừng ngừng, tùy ý nhìn.
- Tiểu Tổ, gần nhất không có việc gì đừng đi ra, trong Tử Viêm Tộc cường giả quá nhiều, cái tòa trang viên này cũng có thể thủ hộ giả ẩn núp.
- Ta chờ đợi triệu hoán, Tiểu Tổ ta cùng ngươi điên một lần.
Tiểu Tổ hào hứng bừng bừng, lắc lắc cái đầu nhỏ, vèo rụt trở về.
- Trước tăng lên cảnh giới quan trọng hơn, nghe ý tứ Đồng Hân, mỗi lần Thăng Long bảng đều có trên dưới mười thất trọng thiên, muốn cạnh tranh thập cường, nhất định là phải đối mặt với thất trọng thiên.
Tần Mệnh hiện tại đã đột phá đến mười vạn cực cảnh, cường độ cùng lực lượng thân thể cũng có thể phát động khiêu chiến thất trọng thiên, nếu như cảnh giới lại đạt đến thất trọng thiên, phối hợp hai cái, sẽ càng đạt đến nắm chắc có thể cùng đám siêu cấp thiên tài hải tộc so chiêu.
Tần Mệnh đi đến mảnh hồ xanh biếc bên cạnh, bị mấy con cá nhỏ bên trong hấp dẫn, toàn thân đỏ chói, như là một ít thằn lằn, cái đuôi thật dài, lân phiến rậm rạp, toàn thân ngẫu nhiên sẽ trong suốt, có thể nhìn thấy linh lực chảy xuôi bên trong.
- Tíu tíu!!
Bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng gáy to sắc nhọn, một đầu nhìn như tiên hạc màu sắc rực rỡ thân hình khổng lồ bay nhào đầu về phía trước, như là mảnh mây lửa lao nhanh, vậy mà lao thẳng tới chỗ Tần Mệnh nơi này, há miệng liền phun ra đến cường quang, nhanh như chớp đánh đến Tần Mệnh.
Tần Mệnh thả người bay ngược, luân phiên quyền đánh ra cỗ cương khí mãnh liệt, ngang nhiên đụng nát cường quang.
Con chim khổng lồ với màu sắc rực rỡ vỗ cánh né tránh, ngừng ở trên không, một thân ảnh lại từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Tần Mệnh, nũng nịu:
- Ngươi là ai, nơi này là nơi ngươi có thể tới sao?
Một thiếu nữ kiêu ngạo, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại có đường cong lả lướt, người lớn lên rất ngọt xinh đẹp, lông mi thật dài, đôi mắt to trong veo như nước, chỉ là thần thái cũng rất kiêu căng.
- Ngươi là ai?
- Ngay cả ta cũng không biết? Người đâu! Bắt tên tặc tử này lại cho ta !
Xa xa chạy tới mấy vị thị vệ, thấy rõ người tới lập tức hành lễ:
- Đồng Phỉ tiểu thư!
- Các ngươi đều là làm ăn cái gì không biết? Có nam tử xông vào, cũng không thấy sao? Bắt lại cho ta!!
- Đồng Phỉ tiểu thư, vị này chính là Lục Nghiêu, là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, tiểu thư đặc biệt phân phó hắn tạm thời ở chỗ này.
Bọn thị vệ hình như rất sợ Tiểu Tổ tông này, thái độ vô cùng kính cẩn nghe theo.
- Ân nhân cứu mạng? Cái gì ân nhân cứu mạng.
Đồng Phỉ chỉ là nghe nói Đồng Hân trở về rồi, liền vội vã chạy tới, không có nghe nói có ân nhân cứu mạng gì, lại còn là nam tử! Nam tử có thể ở trong vườn ngự uyển của Đồng Hân?
- Là Lục Nghiêu công tử cứu tiểu thư trở về, cụ thể chúng ta còn không rõ ràng lắm.
Bọn thị vệ dồn dập cúi đầu, các nàng chỉ là dựa theo mệnh lệnh làm việc.
- Nói!! Xảy ra chuyện gì?
Đồng Phỉ hơi ngửa đầu, vênh váo hung hăng.
Tần Mệnh rất im lặng, Tử Viêm Tộc đều là thế này phải không? Cao cao tại thượng, kiêu ngạo ngang ngược, cũng là bị cung cấp lấy.
- Ngươi là ai?
- Đồng Phỉ, đường muội của Hân tỷ tỷ.