- Đường muội liền có thể không hỏi xanh đỏ đen trắng đã tập kích người khác? Đường muội liền có thể vênh mặt hất hàm sai khiến không coi ai ra gì như vậy? Tử Viêm Tộc, đại tộc Cổ Hải, nội tình mấy ngàn năm. Đại tộc, không chỉ là cường đại, càng phải có tu dưỡng khí độ, nội tình, không chỉ là thực lực, càng cần phải có phong phạm, nội hàm.
- Ngươi lải nhải cái gì?
- Nói ngươi không có giáo dưỡng! Không có phong phạm! Không có nội hàm!
Tần Mệnh xoay người rời đi.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhanh nhẹn dũng mãnh a! Còn chưa bao giờ ai dám giáo huấn vị Tiểu Tổ tông này như vậy.
- Hỗn đản!
Đồng Phỉ ngang ngược càn rỡ đã quen, nghe được Tần Mệnh nói như thế, lông mi cong cong suýt chút nữa liền dựng thẳng, trách mắng:
- Bắt hắn cho ta!
Bọn thị vệ không dám mạo phạm khách nhân, nhưng đầu chim khổng lồ của Đồng Phỉ lại vỗ cánh gáy hót, tách ra cường quang, thẳng hướng Tần Mệnh.
Nhưng Tần Mệnh lại đánh đòn phủ đầu, lăng không về sau, năm vòng chuyển hướng lực lượng hai chân sau sắp vỡ, nổ bắn ra trời cao, lại đạt đến độ cao hơn mười thước, thế như lôi động, một tay nắm ở yết hầu chim khổng lồ.
Liền chút bổn sự ấy? Chim khổng lồ gáy to, cổ nâng cao, đang muốn phản kích, lông vũ toàn thân đều dựng thẳng lên rồi, ẩn hiện thanh âm âm vang dày đặc, nhưng mà, một tiếng răng rắc, Tần Mệnh tại chỗ nắm nát cổ nó, đột nhiên hạ xuống, cường thế phát lực giữa không trung, quay quay nó đánh xuống mặt đất.
Bành trầm đục, vầng sáng tán loạn, lông vũ bay loạn, chim khổng lồ chỏng vó nằm sát trên mặt đất, lưỡi lè ra, trợn trắng mắt, mắt nhìn liền không sống nổi.
Bọn thị vệ lần nữa cả kinh, bạo lực a!!
Đồng Phỉ bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, thật không thể tin được nhìn sủng thú trên mặt đất run rẩy, đây chính là linh điểu, có thể so với Địa Võ ngũ trọng thiên a, là tiểu bảo bối của nàng.
Tần Mệnh phủi tay, đi vào cánh rừng, đi ra rất xa mới nghe phía sau thét lên một tiếng hổn hển, còn có thanh âm đám thị vệ kia bối rối chặn đường.
- Nguyên một đám, đều như Tiểu Tổ tông, muốn ăn đòn.
Tần Mệnh vừa rồi không có lưu thủ, cổ con chim kia xem như phế đi, xương cốt không có vỡ thành cặn bã, cũng rạn nứt thành khối. Hắn về tới tiểu viện Đồng Hân đã an bài, cổ điển yên tĩnh thanh cao, trong ngoài năm gian phòng, phía trước dòng suối nhỏ nước chảy, gỗ già tươi tốt, tươi mát tự nhiên, đằng sau còn có suối nước nóng lộ thiên, dâng lên nhiệt khí bừng bừng, để cho người ta kỳ lạ chính là, bên trong giống như có rất nhiều con cá đang bơi lội, đều là linh thể, khi thì thành hình, khi thì tiêu tán, vô cùng thần kỳ.
Tần Mệnh cởi y phục ra, ung dung sung sướng đi vào.
Suối nước nóng nơi này đều là thiên nhiên tinh khiết, dưới mặt đất nói không chừng liền áp chế một tòa núi lửa ngủ say vạn năm, không chỉ nước ấm cao ngoài dự đoán, còn bao hàm lấy linh lực nồng đậm, có lấy các loại hiệu dụng thần kỳ.
Tần Mệnh thể chất đặc thù, có thể để chịu đựng được nhiệt độ cao bên trong, ngâm ở bên trong toàn thân khoan khoái dễ chịu, một cảm giác ấm áp kỳ diệu tuần hoàn từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài, dường như mỗi cái tế bào đều sinh động hẳn lên.
Những con cá hình dạng linh thể kia vây quanh hắn bơi qua bơi lại, lúc lướt qua da thịt, phát ra thanh âm tư tư, như là nham tương đảo qua, như kim châm nóng hổi, tuy nhiên sẽ lưu lại chút ít quang điểm óng ánh, tự động thấm vào thân thể, hợp thành đi vào kinh mạch, không cần luyện hóa, lại biến thành một bộ phận linh lực trong kinh mạch.
Tần Mệnh dựa vào cạnh đá vụn suối nước nóng nằm xuống, ung dung sung sướng hưởng thụ lấy suối nước nóng tẩm bổ, vận chuyển võ pháp, hấp thu lấy lực lượng kỳ diệu trong suối nước, lặng yên suy nghĩ vài chuyện.
Đồng Hân đi tìm Đồng Tuyền rồi, hẳn sẽ nhắc đến hắn. Đồng Tuyền có thu hắn đi gặp mặt hay không?
Tần Mệnh trong ngắn hạn vẫn còn không muốn cùng Đồng Tuyền tương kiến, mặc dù đã thay đổi dung mạo, nhưng thần thái khí chất hay các loại phương diện không thay đổi được, người xa lạ nhìn không ra, nhưng người quen lại sẽ hoài nghi.
Nghĩ biện pháp cự tuyệt như thế nào?
Nếu không... Trực tiếp bế quan?
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa sân bị thô lỗ đẩy ra, một hồi tiếng bước chân đi lòng vòng trong tất cả gian phòng, cho đến khi đi thẳng đến suối nước nóng nơi hậu viện.
Trong đầu Tần Mệnh thở dài, lại tới nữa.
- Rất nhàn nhã nha, còn có tâm tư ngâm suối nước nóng?
Đồng Phỉ thướt tha tịnh lệ, trắng tuyết mềm mại, như là ngọc nữ do mỹ ngọc tạo hình đi ra, xinh đẹp vừa lòng người, nàng mặc lấy y phục đơn bạc, có thể thấy được hình dáng đường cong mỹ lệ. Nhưng một tiểu mỹ nữ như vậy, vậy mà nhanh nhẹn dũng mãnh đi tới cạnh suối nước nóng, chẳng những không có cấm kỵ, ngược lại còn xéo mắt liếc qua.
- Tập tục Tử Viêm Tộc các ngươi, nam tử tắm rửa, đều phải có một nữ tử ở bên cạnh?
Tần Mệnh khoác hai tay lên trên bệ đá bên cạnh suối nước nóng, nước suối là màu đỏ nhạt, còn bốc lên hơi nóng, không sợ lộ hết.
- Phi! Bổn tiểu thư nhìn ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi.
Đồng Phỉ xoay động con mắt, nở nụ cười giảo hoạt. Nàng vén ống quần lên, lộ ra cái đùi ngọc trắng như tuyết, thon dài lại thẳng tắp, hết sức chói mắt, hai bàn chân nhỏ trắng nõn nà đáng yêu.
- Ngươi muốn làm gì?
Tần Mệnh đánh giá Đồng Phỉ, lớn lên rất duyên dáng, cái đầu không cao, dáng người không tệ, con mắt rất linh tính, Tuy nhiên... Linh tính có chút quá rồi, một cách tinh quái.