Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1141 - Chương 1141 - Thiên Tài Đồng Đại (1)

Chương 1141 - Thiên tài Đồng Đại (1)
Chương 1141 - Thiên tài Đồng Đại (1)

Đồng Phỉ vậy mà ngồi vào cạnh suối nước nóng, hai cái đùi đẹp đến trong suối nước, yêu kiều lung lay. Hai con mắt to ngập nước giống như cười mà không phải cười nhìn Tần Mệnh, ẩn ẩn có vài phần giảo hoạt.

- Cho ngươi cái cơ hội xin lỗi.

- Xin lỗi cái gì?

- Đừng giả bộ ngốc! Nhanh nói xin lỗi!

- Bằng không thì sao?

- Bằng không thì? Hừ hừ, bổn cô nương lại để cho ngươi chịu không nổi!

Đồng Phỉ nắm đôi bàn tay trắng như phấn, lộ ra cái biểu lộ hung ác.

- Cút đi, ta không rảnh chơi ngu cùng ngươi.

- Thật to gan, cũng dám bảo bổn tiểu thư cút? Ngươi nói lại cái từ này thử xem?

- Cút!!

- Ngươi... Tốt, Lục Nghiêu đúng không!

- Tiểu nha đầu, ta cảnh cáo ngươi, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ.

Tần Mệnh khoác hai tay lên bệ đá trong suối nước nóng xuôi theo lên, nhìn dường như nhẹ nhõm, thân thể bên dưới nước đã kéo căng.

- Ta có họ có tên, không phải nha đầu! Ta tên Đồng Phỉ, phụ thân ta là thân đệ đệ tộc trưởng Tử Viêm Tộc! Tên nhà quê, cho ngươi một cơ hội, xin lỗi ta, dỗ dành bổn cô nương vui vẻ, chuyện ngày hôm nay coi như không có phát sinh, bằng không thì... Hừ hừ... Đồng Phỉ nhếch lên khóe miệng, hàm răng trắng, đôi môi đỏ mọng, vậy mà còn có hai cái răng khểnh.

- Ta chỉ nói với ngươi một câu, ta là khách nhân của Đồng Hân.

- Ta đếm tới ba! Một...

- Tiểu nha đầu, đừng xúc động, ta cũng không phải là người tốt lành gì.

- Hai...

Đồng Phỉ lung lay chân nhỏ, quấy lên gợn nước, nàng có chút nghiêng thân về sau, hai tay chống lên đá, ánh mắt giảo hoạt nhìn Tần Mệnh, trong lòng thậm chí có chút ít hưng phấn.

Bại hoại, nhìn xem ngươi chết như thế nào!

- Nếu thật như vậy? Ta cùng ngươi không oán không thù.

- Ba! Nha!!

Đồng Phỉ đột nhiên thét lên, chống người lên, vậy mà đánh về phía suối nước nóng.

Bại hoại, ta muốn hô phi lễ! Là ngươi kéo bổn cô nương tới trong suối nước nóng! Nhìn xem ngươi giải thích thế nào!

Nhưng mà...

Tần Mệnh bay lên một cước, bành một cái đá vào trên chiếc bụng mềm mại của Đồng Phỉ, lực lớn thế trầm, một tiếng vang thật lớn, Đồng Phỉ mắt nhìn thân thể muốn rơi xuống đột nhiên bay lên không, trực tiếp bay đi ra ngoài, kéo lấy tiếng tiếng thét chói tai thật dài, xẹt qua trên không sương phòng, rơi xuống trong sân nhỏ phía trước.

Trong viện trước, bọn thị vệ đang chờ ở chỗ này, sợ Tiểu Tổ tông kia gây chuyện. Kết quả... Một thân ảnh thét lên từ trên trời giáng xuống, ‘bành’ một cái, đập vào trong dòng suối nhỏ ở viện trước, bọt nước văng khắp nơi.

- Đó là... Đồng Phỉ tiểu thư?

Các nàng hoa dung thất sắc, sợ hãi kêu to tiến lên.

Đồng Phỉ ôm lấy cái bụng, trong dòng suối nhỏ, đau đớn suýt chút nữa muốn sặc khí, không đợi bọn thị vệ qua đến nâng nàng dậy, hốc mắt đã đỏ lên, miệng ngoác ra, khóc lên ‘oa oa’!

- Ca ca!! Có người khi dễ ta! Đại ca... Nhị ca... Tam ca... Có người khi dễ ta!

- Đồng Phỉ tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Chúng ta chủ trì công đạo cho ngài.

Bọn thị vệ suýt chút nữa muốn quỳ xuống, Tiểu Tổ tông a, không thể hô! Nghìn vạn lầm đưa mấy ca ca của ngài vườn ngự uyển này, sẽ xảy ra chuyện lớn a.

- Oa... Oa...

Đồng Phỉ khóc phải gọi là thương tâm, oa oa khóc rời khỏi rồi, đã lớn như vậy đều không có chịu qua cái ủy khuất này, lại bị người khác đạp bay? Còn bay cao như vậy. Quá thô lỗ rồi, quá hỗn đản rồi.

- Đồng Phỉ tiểu thư, thân thể ngài không sao chứ? Muốn chúng ta chữa thương cho ngài hay không.

- Y phục của ngài đều ướt, nếu không thay y phục trước?

- Đồng Phỉ tiểu thư, ta nơi này có một bảo bối thú vị nhỏ, mang ngài đi xem?

Bọn thị vệ đau khổ cầu khẩn, nhưng lại không dám cưỡng ép tạm giam, chỉ có thể đưa mắt nhìn nàng kêu khóc rời khỏi vườn ngự uyển.

- Lục công tử, ngài đi nhanh đi, sắp xảy ra chuyện lớn.

Thị nữ thiếp thân của Đồng Hân vội vàng đuổi tới hậu viện, thúc giục Tần Mệnh trốn ra ngoài.

- Vì cái gì?

Tần Mệnh quơ quơ chân trong nước, cảm giác chân không tệ, rất mềm.

Còn vì cái gì? Tú nhi té xỉu.

- Ngài vừa tới Tử Viêm Tộc, còn không hiểu rõ tình huống. Ba ca ca của Đồng Phỉ tiểu thư cũng không tốt trêu chọc, tại Tử Viêm Tộc có địa vị rất cao, chuyện gì cũng đều làm được, bọn hắn từ nhỏ liền sủng ái Đồng Phỉ, không cho phép người khác khi dễ nàng.

- Nơi này không phải vườn ngự uyển của tiểu thư các ngươi sao? Bọn hắn còn có thể xông vào?

- Nhưng tiểu thư không ở đây a.

- Để cho thị vệ ngăn lại, vườn ngự uyển trọng địa, ai dám hồ đồ!

Ai hồ đồ? Ngài hồ đồ!!

Tú nhi cười làm lành:

- Chuyện là như vậy. Nhưng... Nhưng...

- Nói, nơi này không có người khác.

Tú nhi nhìn nhìn xung quanh, đè thấp thanh âm, cẩn thận nói:

- Phụ thân của Đồng Phỉ không chỉ là thân đệ đệ của tộc trưởng đại nhân, còn là một trong những chiến tướng của Tử Viêm Tộc chúng ta, địa vị rất cao. Hắn cũng rất sủng ái Đồng Phỉ tiểu thư. Nếu như Đồng Phỉ mang theo ca ca của nàng xông vào, tiểu thư lại không ở đây, bọn thị vệ thật không tốt ngăn cản. Lục Nghiêu công tử, ngài trước hết nghe ta, tìm nơi trốn đi, đợi tiểu thư trở lại, để cho nàng thay ngài xử lý.

- Ngươi sinh sống tại Tử Viêm Tộc bao lâu rồi?

- Ta sinh ra ở chỗ này.

- Người của Tử Viêm tộc có phải đều ngang ngược càn rỡ như vậy hay không?

- Ta... Không rõ ý của ngài.

- Chính là kiêu ngạo, tự đại, không coi ai ra gì, tự cao tài trí hơn người.

Tú nhi rất chân thành mà nói:

- Bởi vì bọn họ là Tử Viêm Tộc a, là bá chủ Cổ Hải, là một trong bảy đại hải tộc, bọn họ là người mà trời cao đã chọn, là bộ tộc cao quý, đương nhiên phải kiêu ngạo.

Bình Luận (0)
Comment